Chương 4: Mỹ nữ

Mãi cho đến khi ta bị ép mặc váy lụa của hoa khôi, bị đoàn người vây quanh đưa vào một gian phòng, ta cũng chưa hiểu, sự tình như thế nào lại phát triển thành cái dạng này.

Ta không cao to, mặc váy lụa của thiếu nữ thế nhưng cũng không đem đến cảm giác kỳ lạ cho lắm.

Có thể bởi vì say quá, trước đó ta đã hồ đồ đáp ứng một yêu cầu đánh cược, mơ hồ thay một thân váy lụa, mơ màng bị đưa đến trên một cái giường.

Tên chi thứ Nguyên thị kia bảo rằng đại công tử dòng chính gia tộc bọn học cũng ở trong hoa lâu này, còn tham gia tranh hoa khôi.

“…… Vân huynh, chút nữa ta sẽ ngăn hoa khôi lại, làm phiền cậu giả vờ làm hoa khôi rồi…… Đây là lưu ảnh thạch, ta sẽ nghĩ cách ghi lại trò hề của hắn ta……”

Ta uống say, đầu óc không minh mẫn, thực sự không hiểu cái suy nghĩ này của tên đó: “…… Ngươi đây là muốn làm gì?”

“Ta đã sớm nhìn tiểu tử Nguyên Phong Tuyết kia không vừa mắt, ta không tìm được nhược điểm của hắn, nhưng ta cũng sẽ không buông tha cho nhược điểm vị hôn phu của hắn."

“…… Vì sao không trực tiếp đi tìm hoa khôi giúp ngươi?”

“Không phải người quen, không yên tâm.”

Cứ như vậy, ta bị hắn thuyết phục.

Hơn nữa, việc này với ta cũng không có tổn thất gì, thế nên vào lúc ta đang trong tâm trạng vui vẻ, mơ hồ bị đưa đến trên giường vị hôn phu của Nguyên Phong Tuyết.

Ta đối với vị hôn phu này cũng từng nghe qua —— người này xuất thân Thiên Trì Ngọc thị, họ Ngọc tên Thành, nghe nói cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tuy danh tiếng không thể so với Nguyên Phong Tuyết, nhưng cũng là người tài tuấn.

Ta cũng không trách vị huynh đệ chi thứ này. Nếu muốn gây tổn hại, ghê tởm Nguyên Phong Tuyết —— thử nghĩ một chút mà xem, cho dù là ai đi nữa nếu biết đạo lữ tương lai của mình dưới tình huống đã có hôn ước, không chỉ đi dạo thanh lâu, còn muốn vung tiền như rác vì hoa khôi, sắc mặt cũng đều sẽ không tốt.

Chỉ là làm một người tài tuấn, đoan chính như vậy không tốt sao, vì sao lại muốn học bọn người chúng ta ăn chơi trác táng, dạo hoa lâu chứ? Còn dạo quang minh chính đại như vậy nữa.

Nghĩ hoài cũng không hiểu rõ được.

Ngay vào thời điểm ta nghĩ trăm lần cũng không ra, có người đẩy cửa đi vào.

Ta say rồi, toàn thân nhũn ra, còn buồn ngủ nữa, vì thế cơ thể giống như không xương ngã trên tấm lụa, lười đứng dậy.

Lư hương đặt ở trên đầu giường tản ra mùi hương sâu kín, có chút gì đó không nói nên lời.

Cách tầng tầng lớp lớp màn lụa, ta không thấy rõ cái gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy được một bóng người.

Ngay sau đó, một bàn tay duỗi vào, vén màn che trên giường lên.

Ta mê mang giương mắt lên nhìn, đột nhiên không kịp phòng bị mà đối diện một đôi mắt cực kỳ sáng lạn.