Chương 5: Cảm giác nóng bỏng ở một số chỗ khó nói

Vừa đúng lúc tối nay có ánh trăng rất đẹp.

Người này, cả thân bạch y xuất trần, mặt mày ôn nhu, giống như ánh trăng trên trời, khiến người ta đắm say.

Ta theo bản năng mà hướng về phía hắn cười, si ngốc mà vươn một bàn tay lên, cố tình yểu điệu nói ——“Là Ngọc Thành công tử sao?”

Người trước mặt không lên tiếng, càng không có ý đỡ lấy bàn tay đang duỗi của ta.

Tay của ta chỉ có thể lúng ta lúng túng mà treo ở không trung.

……Thật là xấu hổ.

Ngọc Thành công tử, có rất ít tin đồn về hắn ta, ta chỉ biết có nhân vật này, nhưng không rõ cụ thể hắn là dạng người như thế nào—— vị huynh đệ chi thứ Nguyên thị đưa ta tới lúc trước đã một mực chắc chắn rằng người này nếu có thể chạy tới hoa lâu mua hoa khôi, lại là vị hôn phu của Nguyên Phong Tuyết, khẳng định là một người háo sắc nam nữ đều ăn, chỉ cần ta hơi câu dẫn là có thể khiến người này lộ mặt xấu hổ.

Nhưng trước mắt xem ra, nếu không phải vì ta câu dẫn quá mức vụng về, thì chính là do vị Ngọc Thành công tử này thật ra là một chính nhân quân tử.

Ta tuy rằng say, nhưng vẫn còn vài phần lý trí, tính tình cũng không nhỏ. Mặc dù người này là chính nhân quân tử, nhưng hắn không cho ta mặt mũi, tất nhiên ta cũng lười cho hắn sắc mặt tốt.

Ta lập tức đổi sắc, lông mày nhíu lại, duỗi tay lên muốn đánh hắn: “Ngươi người này, đúng thật là……”

“Không biết tốt xấu”...còn chưa nói xong bốn chữ này, cánh tay muốn đánh người của ta đã bị nắm lấy.

Một âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên, có chút không nề hà thở dài.

"Tại hạ vẫn có thể phân biệt được nam nữ, vị tiểu công tử này đừng nên làm loạn."

Người trước mặt buông tay ta ra, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã lên giường.

……Sức lực còn rất lớn.

Hắn ngồi xổm xuống, gần sát ta, lúc này ta mới hoàn toàn thấy rõ dung mạo của hắn.

Không còn cách nào khác, ai bảo ta say rồi, cách xa thế làm sao mà thấy rõ được.

“……Ngươi lớn lên thật là đẹp mắt.” Ta đột nhiên ngây ngô cười một tiếng.

Người trước mắt mặt mày xinh đẹp, mắt đầy sao, nhìn thấy hắn ta chỉ có thể dùng từ mỹ ngọc để hình dung, ôn nhuận tự nhiên.

Hắn sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ hành động không theo lẽ thường như vậy, chợt vui vẻ cười cười với ta: "Ngươi cũng vậy."

Ta đã quên nhiệm vụ câu dẫn, chỉ nghĩ tới việc cùng mỹ nhân trước mặt nói thêm vài câu, vì thế bắt đầu nói lung tung: “Tên của ngươi cũng rất êm tai, Ngọc Thành…Ngọc Thành, người cũng như tên…… A……”

Ta hít thở nhanh hơn, một cảm giác nóng bỏng xa lạ từ trong cơ thể dâng lên, một số nơi khó nói trên người cũng xảy ra phản ứng xấu hổ.

Ta tuy chỉ là một con gà con mới sinh, nhưng không phải cái gì ta cũng không biết, lúc này ta lập tức nghĩ tới cái lư hương ở đuôi giường.