Chương 12: Không phải đẹp trai còn lâu ta đây mới thèm giúp ngươi...

Nhưng là ta tuyệt đối không phải cái loại bởi vì nhan sắc mà si mê người ta, tuyệt đối không phải! Ta chỉ là đơn thuần thưởng thức giá trị nhan sắc mà thôi!

Tròng mắt của ta cũng sắp rớt ra luôn rồi.

Người này, hắn lớn lên không phải cũng quá đẹp rồi đó chứ?

Sức mạnh của người cuồng nhan sắc đúng là vĩ đại mà.

Ta vốn dĩ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng người trước mặt dung mạo cũng tốt quá, nếu như cứ thế chết đi thì thật sự quá đáng tiếc rồi.

Vì thế ta - một người đang bị thương nặng ở chân, đã kéo người này từ trong nước ra.

Ta một bên vừa kéo, một bên lại trách móc: “Tiểu tử ngươi đúng là có vận khí tốt mà…… A, chân đau đau đau!”

Chờ đến lúc kéo người ra khỏi nước hoàn toàn, ta thở hổn hển nằm liệt dưới đất, chân đau tê dại, làm hại nước mắt ta chảy ròng.

Lúc nãy ta chưa xem rõ mặt của người này lắm, bây giờ kéo ra rồi xem kỹ, ta thật sự là xem đến ngây người rồi.

Đây là kiểu giá trị nhan sắc gì vậy chứ.

Nghe nói trong 3000 đại thế giới từng có người tu luyện thành công, một bước lên trời, chân chính trở thành tiên.

Sau khi thành tiên, trong một lần tình cờ đã xé rách hư không trở lại Hạ giới, sau đó trở về Tiên giới, vô tình để lại một chút tin đồn.

Mấy cái này người của Tu chân giới ai cũng biết, tất nhiên ta cũng từng nghe qua.

Nhưng mà ta không có hứng thú với mấy quyển sách miêu tả Tiên giới, chỉ nhớ một chút.

Cốt cách tiên nhân là gì? Đó là: Phong thái khác biệt, cốt cách bất phàm.

Trên giấy cũng chỉ nói chung chung.

Lúc đó ta như thế nào không hiểu rõ, rốt cuộc cái gì mới được xưng là phong thái khác biệt, cốt cách bất phàm.

Bây giờ dường như ta đã hiểu rồi.

Ta nghĩ rằng, nếu thật sự có trích tiên giáng thế, nhất định là sẽ giống như người trước mắt.

Cái gì mà băng cơ ngọc cốt, mày kiếm mắt sáng, dùng để hình dung người này đều có cảm giác tục tằng.

Hắn chỉ nhắm hai mắt nằm ở đây thôi là đã có thể cho người ta cảm giác đóng băng ngàn dặm, gió lạnh thấu xương.

Tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi cao, lạnh băng, cao cô, ngạo nghễ không gì sánh bằng.

Ta lục khắp toàn thân, lấy toàn bộ thuốc trị thương mình có ra, sau đó rót như rót đường vào trong miệng người này.

Ta vừa mới thăm dò xem mạch người này một chút —— học thuật của ta không tinh thông, có xem cũng chỉ có thể nhìn đại khái xem người này bị thương nặng bao nhiêu thôi.

Vừa thăm dò một chút ta liền bị dọa cho nhảy dựng —— vị huynh đệ này thực sự đã bị thương không nhẹ, cần trị liệu khẩn cấp.

Nhưng mà phi kiếm ta còn không làm được thì sao ta có thể biết y thuật chứ?

Vì thế ta chỉ có thể căng da đầu, tùy tiện rót cho hắn chút thuốc trị thương, an ủi mà thôi.

Làm xong hết thảy, ta mới tự hỏi người này rốt cuộc vì sao mà lại bị thương nặng ở nơi như thế này chứ.

Ở Tu chân giới, gϊếŧ người đoạt bảo chính là chuyện bình thường, ta đoán có khả năng cao là người này chính là người mang dị bảo, lại không có thực lực bằng người ta nên bây giờ mới bị đuổi gϊếŧ tới tận đây.

Ai, mấy người đuổi gϊếŧ hắn cũng thật là không biết thưởng thức cái đẹp mà.

Đương nhiên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nếu như thật sự so sánh, ta vẫn cảm thấy Ngọc Thành là đẹp nhất.

Ta thở dài, dùng nhánh cây chọt chọt vào đầu hắn ——“Ai da, ngươi cũng thật là phúc lớn mạng lớn, gặp gỡ người tốt như ta, lãng phí nhiều thuốc trị thương như vậy.”

“Nếu không phải vì ngươi đẹp, ta mới lười đến giúp ngươi.”

“Mau nhanh tỉnh lại đi.”

Ta chỉ lo oán giận, không nhìn thấy người bên cạnh dưới tình huống ta không chú ý, một ngón tay thon dài đã hơi giật nhẹ.