Chương 13: Là ta, đừng khóc!

Tuy nói chỉ mới vừa vào thu, nhưng khe núi âm u lạnh lẽo, ban ngày thì còn tốt, chứ tới lúc sắp chạng vạng thì nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống.

Nhiệt độ cơ thể của ta thấp, vì nhiệt độ lúc trưa nóng bức nên ta đã chọn mặc y phục mỏng manh, bây giờ bị gió thổi lùa qua, nhịn không được run lên cầm cập.

Ta quấn chặt người, bất tri bất giác có chút sợ hãi. Hiện giờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này chỉ có ta và người bên cạnh, sắc trời lại đang tối dần, cũng không biết nơi này có thể có sói gì đó hay không.

Nghĩ như vậy, ta không nhịn được mà thở dài —— dù sao trước hết cũng phải tìm được cái hang động nào đó, ít nhất cũng để tránh gió.

Ta vận dụng chân khí vốn không nhiều lắm trong cơ thể, bày ra một cái thuật pháp, mang theo người bên cạnh di chuyển tìm hang động.

Vận khí của ta không tồi, không bao lâu đã tìm được một cái hang động rồi.

Ta đem người kia vào trong hang động, sắc mặt của ta cũng không quá tốt —— chân ta vô cùng đau đớn, một đường đi tới đây đã là cực hạn rồi.

Ta theo thói quen tính lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật ra, không nghĩ tới mò mẫm mãi mà vẫn không thấy gì, lúc này mới phản ứng lại —— lúc nãy ta thế mà đã đút hết toàn bộ cho tên kia rồi!

…… Chậc, ai bảo hắn đẹp chứ.

Ta cũng không lo người này sau khi tỉnh lại có thể làm chuyện gây bất lợi với ta hay không —— người tu chân để ý nhất là nhân quả. Ta cứu hắn, có ân với hắn, hắn sẽ không dám lấy oán trả ơn, nếu không sẽ bị phản phệ trên con đường tu luyện, gây tổn hại đến việc tu luyện thành công.

Trên đời này không có người tu chân nào là không muốn tu luyện thành công cả, tự hủy bản thân —— chỉ có kẻ thiểu năng trí tuệ mới làm thế.

Nhìn người này mi thanh mục tú như vậy, hẳn không phải là kẻ thiểu năng trí tuệ.

Hôm nay lăn lộn cả một ngày, lại bị thương nặng ở chân, thể lực ta có chút không chống đỡ nổi, bắt đầu mơ màng muốn ngủ.

Trong núi quá lạnh, ta cuộn thành một đoàn, vô cùng đáng thương hít hít mũi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm nhận được có nguồn nhiệt bên cạnh, vì thế theo bản năng liền lăn qua.

—— thật giống như ta và Ngọc Thành từng ở trong nhà tranh đời trước.

Mùa đông, gió lạnh thấu xương. Nhà cỏ lọt gió, tu vi ta thấp, sợ lạnh, vì thế liền quấn lấy Ngọc Thành có tu vi cao, giống như kẻ vô lại, tìm mọi cách sát ở bên người hắn để sưởi ấm.

Người tu đạo, gân cốt mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể luôn cao hơn so với người thường, ta nằm bên người Ngọc Thành, cảm giác tựa như ôm một cái lò lửa lớn.

“…… Thật tốt……” Ta nhịn không được siết chặt cánh tay, nói mớ.

Ngọc Thành nhìn ta từ trên xuống dưới, trong tay hắn cầm quyển sách, có chút bất đắc dĩ nhìn ta cười: "Làm sao lại giống trẻ con thế.”

Ta yên lặng nhìn hắn cười.

Băng tuyết tan ra.

Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở rộ, Ngọc Thành mặc đồ vải bố, thế mà một chút cũng không ảnh hưởng đến cốt cách của hắn.

Hắn ở dưới cây đào thổi sáo, chỉ một bóng hình liền hấp dẫn không biết bao nhiêu thiếu nữ đang dạo chơi.

Ta từ xa thấy hắn liền chạy tới, cao giọng gọi ——“A Thành!”

Hoa đào bay đầy trời, hắn nghe tiếng liền ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía ta mỉm cười.

Ta vui vẻ chạy tới bên hắn.

Một trận gió thổi qua, đột nhiên, cây hoa đào và Ngọc Thành vỡ thành từng mảnh, cùng cánh hoa khắp nơi hòa vào nhau, bay theo gió đi xa.

Trong phút chốc, toàn bộ thế giới bị trận gió lớn lộng lẫy ấy bao phủ. Ta hoảng sợ đuổi theo, vươn hai tay nỗ lực bắt lấy hắn, lại chỉ bắt được cánh hoa đầy tay.

Mùi hương cam phật thủ quen thuộc từ trong không khí truyền tới.

Trong cơn mưa lớn mênh mông, có một đôi tay đẹp cầm dù giấy, trên mặt vương một cánh hoa hồng mai.

Ta nắm cánh hoa đầy tay, ngơ ngác nhìn người bung dù.

Dù được đưa đến trên đầu ta, ngăn cách khỏi một trận mưa bụi.

Mặt cây dù hơi nghiêng, lộ ra gương mặt sạch sẽ của Ngọc Thành.

Ta không thể tin được mà duỗi tay bắt lấy tay áo hắn: “A Thành?”

Hắn cười, ôn nhu đáp: “Là ta.”

Ta muốn ôm lấy hắn hỏi rằng: “Ngươi đi đâu? Ta rất nhớ ngươi."

Nhưng ta không dự đoán được bản thân lại một lần nữa bắt lấy không khí.

Ta trơ mắt nhìn tay mình xuyên qua ống tay áo của Ngọc Thành, tựa như xuyên qua một áng mây trên trời.

“A Yếm, ta phải đi rồi.”

Bạch y công tử cầm dù giấy, ôn nhu nhìn ta: “Đừng khổ sở vì ta.”

Bi thương tột cùng tràn ra từ đáy mắt ta: “Xin ngươi, đừng để ta ở lại đây một mình.”

Ta không màng tất cả mà bắt lấy hắn, dường như đó là cọng rơm cuối cùng của ta, nhưng Ngọc Thành lại giống một sợi khói nhẹ, dần dần biến mất ở trước mắt ta.

Thời tiết như thấu được lòng người mưa mãi không ngớt. Lòng ta tràn ngập bi thương.

“Tỉnh tỉnh.”

Có người chạm vào mặt ta.

Ta mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy một gương mặt đẹp đến kinh thiên động địa ở ngay trước mắt, nhăn mày lại.

“Đừng khóc.”