Chương 7

Điều khiến cô buồn bực chính là, bạn bè trong giới và nhóm chat đều không có phản ứng gì với chuyện này, chị em cô còn trêu ghẹo cô nói "một ly trà sữa đã khiến cậu cúi đầu rồi, trước đây cậu căn bản còn không quen biết diễn viên nhỏ này có được hay không."

Cô lại càng cân nhắc càng cảm thấy Giang Khải Hiên rất tốt, hơn nữa còn có một loại cảm giác cô không nói được.

Tóm lại cô cho rằng Giang Khải Hiên sau này nhất định sẽ nổi tiếng.

"Ly trà sữa đó tôi sẽ không bao giờ ném nó đi. Đến lúc đó fan mới chỉ chờ ghen tị với tôi đến chết!”

Có cô tuyên truyền trên Weibo, lục tục lại có một số người cùng thành phố muốn đến quán trà sữa xem thử. Nhưng Giang Khải Hiên đúng là bận rộn viết luận văn tốt nghiệp, tỷ lệ đi làm rất thấp. Cụ thể quản lý không tiện tiết lộ ra ngoài, kết quả mãi cho đến khi học kỳ sắp kết thúc cũng không có mấy người thành công ngẫu nhiên gặp anh.

Mặc dù biết người tìm mình là có ý tốt, nhưng Giang Khải Hiên thật sự không chịu nổi trên đường đi làm bình thường luôn bị người ta lướt qua quầy chụp lại, không chỉ tạo thành phiền phức cho đồng nghiệp, cũng làm chậm trễ việc đặt hàng của các khách hàng khác trong cửa hàng. Nghĩ đến mình rất nhanh sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó hẳn là rất ít khi trở lại gần trường đại học, hắn vẫn quyết đoán đề nghị từ chức với quản lý cửa hàng.

Chủ tiệm liều mạng giữ lại, thấy ý định đi của hắn đã quyết, cũng không ngăn được hắn, đành phải để cho hắn đi.

Giang Khải Hiên hôm nay cũng thường xuyên kiểm tra hòm thư của mình sau khi tập thể dục. Cuộc phỏng vấn đó và sự kiện sau đó của "anh trai trà sữa" đã làm cho sự nổi tiếng của hắn tăng lên rất nhiều, nhiều lời mời của các công ty môi giới bay như bông tuyết. Mặc dù kiếp trước hắn làm người đại diện, cũng không thể hiểu được tất cả thông tin về các đồng nghiệp lớn nhỏ trên thị trường, vì thế Giang Khải Hiên chỉ có thể điều tra từng cái một.

Đột nhiên, tay Giang Khải Hiên cầm chuột dừng lại.

"Giải trí Hoa Hối..."

Giang Khải Hiên lẩm bẩm đọc ra tên công ty đã ăn sâu vào xương tủy của hắn.

Hắn thật không ngờ đời này lại được giải trí Hoa Hối chủ động mời.

Sau khi đảo mắt qua nội dung, hắn trực tiếp đóng trang lại. Không thể không nói có thể được một công ty lớn hàng đầu nhìn trúng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu, lúc này tám phần sinh viên trường nghệ thuật bình thường đã mừng rỡ như điên mà trả lời email. Nhưng duy chỉ có hắn tuyệt đối sẽ không đến giải trí Hoa Hối.

Ký ức kiếp trước quá chật vật, có thể nói cả đời này hắn cũng không muốn đặt chân vào công ty kia một bước. Giang Khải Hiên nhớ lại lúc đó ở công ty, tiền bối cùng làm đại diện hẳn là cùng một nhóm người trên, sau khi xảy ra chuyện liền nhao nhao giẫm lên hắn. Mà hắn dẫn theo không có mấy nghệ sĩ nổi tiếng, ngoại trừ một người quyết đoán đi theo Hạ Thanh, mấy người khác chỉ giữ im lặng, không dám hé răng nửa lời.

Lý trí Giang Khải Hiên có thể lý giải, nhưng hắn thật lòng vì tiền đồ của mấy người quan tâm mấy năm, trong lòng rốt cuộc không dễ chịu. Nếu kiếp này gặp lại họ, hắn sẽ chủ động tránh xa.

Không riêng gì giải trí Hoa Hối, các công ty lớn khác cũng vậy. Nước quá sâu.

Giang Khải Hiên không có tiền, không có bối cảnh, càng không muốn làm ra chuyện giống như Hạ Thanh kiếp trước, bán đứng thân thể đổi lấy tài nguyên. Cho nên hắn biết rõ, mình không có vốn để đứng ở công ty lớn cùng một đống nghệ sĩ "hỗn chiến.

Sau khi xem qua những email còn lại, mấy phòng làm việc này chủ yếu hoạt động quay video ngắn, Giang Khải Hiên trong lòng yên lặng, xoa xoa hai mắt khô khốc. Hắn chỉ muốn làm diễn viên giỏi, đóng vai phụ cũng được, miễn là không dính vào những chuyện lùm xùm, không cần phải mưu mô với mọi người trong công ty là được. Thế giới này thực sự khó khăn, ngay cả yêu cầu như vậy cũng khó đạt được.

Đột nhiên, một email mới xuất hiện trong hộp thư.

“...... giải trí Tinh Nguyệt?”

Giang Khải Hiên nhìn cái tên hoàn toàn không có ấn tượng, vì thế liền tìm kiếm thử. Tốt lắm, đây là một công ty mới đăng ký năm nay, hiện tại cho thấy công ty có ít hơn năm nhân viên!

Công ty nhỏ cũng được, chỉ cần chính quy là được, Giang Khải Hiên tiếp tục đọc kỹ email.

Email này được gửi bởi người đại diện có tên là "Trần Nhất Triết". Mẫu dùng do tự mình viết, Giang Khải Hiên liếc mắt một cái liền biết rõ. Trần Nhất Triết hiển nhiên là người đứng sau, đã bỏ công sức với chuyện của Giang Khải Hiên, thành ý mười phần.

Giang Khải Hiên không có ấn tượng với người này, lại tìm kiếm nhưng không tìm thấy sơ yếu lý lịch, có vẻ như người đại diện này cũng mới như công ty.

Nhưng Giang Khải Hiên chú ý tới một điều. Trần Nhất Triết viết trong email, mặc dù công ty mới bắt đầu, kinh nghiệm làm môi giới còn chưa đủ, nhưng ông chủ của công ty bọn họ là Hạ Tân. Ông chủ Hạ luôn là một ông chủ rất sẵn sàng đầu tư, không chăm chăm vào hiện tại và quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển lâu dài của nghệ sĩ. Anh ấy tự giao cho mình trách nhiệm phát triển công ty, còn anh thì cho rằng Giang Khải Hiên là cổ phiếu tiềm năng có thể cùng nhau đạt được mục tiêu.

Giang Khải Hiên không quá để ý đến chiếc bánh lớn Trần Nhất Triết vẽ ra, nhưng trong lòng lại chấn động.

Hạ Tân.

Giang Khải Hiên hình như nhớ tới cái gì đó, vội vàng cắt trang để kiểm tra.

Nếu như không phải là kẻ mạo danh, vậy Hạ Tân này lai lịch thực sự không nhỏ. Đây là một vị công tử nổi danh, con trai út của Hạ gia. Phía trên hắn có hai anh trai một chị gái, một người lợi hại hơn một người, chống đỡ Hạ gia. Người ngoài đều nói Hạ gia quá biết nuôi con, sau đó khen ngợi, nhưng cuối cùng lại sụp đổ. Có thể là Hạ lão gia đã già, cộng thêm người trong nhà nuông chiều, Hạ Tân không hề quan tâm đến sự nghiệp mà dành phần lớn thời gian để ăn uống vui chơi.

Người như vậy, thế nhưng đã từng mở công ty giải trí sao?

Giang Khải Hiên vắt hết óc nhớ lại, nếu như là công ty của vị Hạ Tân này, cho dù là năm nay mới bắt đầu, đợi đến tám năm sau cũng mọi người cũng sẽ biết. Là một đồng nghiệp, hắn chưa bao giờ nghe nói về nó.

Chẳng lẽ sau khi điều hành được hai ba năm, tiểu thiếu gia đã chơi chán liền vứt bỏ công ty?

Giang Khải Hiên trong lòng suy đoán, lại quay lại xem lại lời của Trần Nhất Triết. Quả thực, “Hạ Tân rất sẵn lòng đầu tư” - bởi vì hắn có rất nhiều tiền. "Không chăm chăm vào hiện tại" - bởi vì hắn không vội vàng kiếm lại tiền.

Nếu không phải công ty có lẽ sẽ phá sản trong hai năm nữa, Giang Khải Hiên vẫn rất hài lòng. Hắn đã luôn muốn dành thời gian cho các lớp học, nhưng lại không có đủ khả năng đó. Tuy nhiên, các công ty nhỏ cũng khó có thể chi trả cho các khóa đào tạo dài hạn cho nghệ sĩ, họ muốn là năng lực, tốt nhất là khi đến ngay lập tức có thể bắt đầu kiếm tiền.

Nếu thật sự giống như Trần Nhất Triết nói, Hạ Tân hẳn là sẽ không keo kiệt trong việc đào tạo nghệ sĩ của mình, nếu may mắn, có lẽ cơm áo gạo tiền đều có thể hoàn trả toàn bộ.

Tuy rằng trong lòng có đủ loại băn khoăn, nhưng Giang Khải Hiên vẫn gọi điện thoại cho đối phương, nói muốn nói chuyện trực tiếp.

Đầu dây bên kia giọng Trần Nhất Triết lộ ra một tia vui sướиɠ, lập tức hẹn Giang Khải Hiên cuối tuần trực tiếp gặp mặt ở công ty.