Chương 6

Sau khi cuộc phỏng vấn được phát sóng, Giang Khải Hiên mới thực sự cảm nhận được mình thực sự nổi tiếng.

Khi web drama vừa phát sóng, hắn đã thu hút được nhiều người hâm mộ cùng với đoàn làm phim. Không ít khán giả chỉ cần bấm theo dõi, sau khi bấm vào liền chuyển sang weibo của Giang Khải Hiên, thấy hắn không có tác phẩm gì khác, cũng không hay đăng ảnh selfie, tiện tay like vài lượt like liền trở về tiếp tục chú ý đến Kỷ Thiên Thiên đang nổi tiếng.

Nhưng trong cuộc phỏng vấn, nhiều người nhìn thấy phong thái của Giang Khải Hiên, liền hô to: "Sao người này đẹp hơn nhiều so với trong phim thế!”

"Trong phim anh ấy cũng rất đẹp trai! Chỉ là không phải như vậy... Ừ, nói thế nào nhỉ, anh ấy không giống như một ngôi sao lớn!”

"Đây không phải là đúng rồi sao. Đóng vai trợ lý đắc lực của ông chủ, trông như một ngôi sao có ích gì?"

"Vì sao đoàn làm phim không cho anh ấy đóng vai nam chính! Anh ấy đẹp trai hơn nam chính mà.”

"Cứu tôi với, bây giờ tôi mới nói đến chuyện này, tôi bắt đầu đập cp rồi.. Giang Khải Hiên và Kỷ Thiên Thiên có phải còn có tướng CP hay không? Có người vợ nào edit video không?”

Những người ủng hộ nam chính nhìn thấy rất không vui, họ đều bật mic và nói: "Xin hãy tôn trọng diễn viên chính!"

Giang Khải Hiên cũng không thường xuyên lướt Weibo, cho nên không biết thảo luận trên mạng về mình. Nhưng khi hắn phát hiện khi mình đi học, dần dần bắt đầu có bạn học xa lạ đến bắt chuyện, ngay cả đi làm ở quán trà sữa cũng bị mấy khách hàng nhận ra.

Chiều hôm đó, hai cô gái trẻ bước vào cửa hàng. Nhìn chằm chằm vào gương mặt Giang Khải Hiên hồi lâu, sau đó nhịn không được kêu lên.

"Oa, anh là Giang Khải Hiên! Em đã xem cuộc phỏng vấn của anh... Đó có phải là anh không?”

"Tại sao anh lại làm việc trong quán trà sữa."

Giang Khải Hiên ngượng ngùng nhìn thoáng qua đồng nghiệp ngây ngốc phía sau, vội vàng nói: "Là anh. Anh vẫn còn là sinh viên đại học, vậy nên anh đang làm việc bán thời gian. Hai em có gì không?”

Hai cô bé trước mặt vui mừng đến mức hét lên muốn chụp ảnh cùng với Giang Khải Hiên, còn năn nỉ anh tự mình làm trà sữa cho các cô. Giang Khải Hiên tham khảo ý kiến quản lý cửa hàng, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đành dở khóc dở cười đáp ứng.

Sau khi làm xong trà sữa, Giang Khải Hiên bảo nhân viên bên cạnh tan tầm, vòng ra ngoài quầy chụp ảnh tránh ảnh hưởng đến hàng đợi phía sau. Dù sao cũng chỉ có một số ít người biết đến hắn, còn có không ít khách hàng nhìn sang, không biết bên này là tình huống gì.

"Trước đây em cũng từng gặp nghệ sĩ trên đường, nhưng đây là lần đầu tiên em nhận được trà sữa do chính tay người nổi tiếng pha!" Hài lòng với việc thu hoạch được những bức ảnh chụp chung, nữ sinh không thể chờ đợi để gửi hình ảnh cho chị em của mình để khoe khoang.

Tuy rằng chị em của cô còn chưa biết Giang Khải Hiên, nhưng cho dù cô vì khoe ly trà sữa này cũng sẽ gửi cho đối phương xem web drama cùng phỏng vấn.

"Anh còn không thể gọi là minh tinh gì." Giang Khải Hiên vội vàng nói.

"Sao lại không được gọi? Ngày nay, những người nổi tiếng trên internet cũng có thể được coi là người nổi tiếng! Tất nhiên là anh có thể! Em có thể hỏi lịch trình tiếp theo của anh là gì không?? A, nếu không tiện nói, anh cứ coi như chưa hỏi..."

Nữ sinh có chút kích động, vẻ mặt rạng rỡ. Thật ra lúc trước cô căn bản không thể nói là fan của Giang Khải Hiên, cô chỉ giống như đại bộ phận cư dân mạng, sau khi xem phỏng vấn liếʍ nhan sắc mà thôi. Nhưng khi “gặp được người thật” quả thực là một điều kỳ diệu, mặt đối mặt nói vài câu, cô có cảm giác như mình đã trở thành một fan hâm mộ.

Giang Khải Hiên thành thật nói: "Còn chưa có sự sắp xếp nào.”

Cô gái thốt lên một tiếng "A", với vẻ mặt ảo não. Cô âm thầm hối hận vì đã nói sai. Nếu có lịch làm việc, diễn viên nào sẽ làm việc trong một quán trà sữa.

Nghĩ đến trên mạng nói nam nữ chính trong bộ phim web drama kia đều đã nhận được rất nhiều lời mời của công ty lớn, cô không khỏi cảm thấy xót xa cho anh chàng đẹp trai lại thân thiết Giang Khải Hiên này.

"Nếu có công việc mới, hôm nay các em sẽ không mua được đồ anh làm." Giang Khải Hiên chỉ chỉ ly trà sữa trong tay hai nữ sinh, nói đùa.

Trong mắt hắn, người thật ra đã ba mươi tuổi, những nữ sinh đại học này vẫn chỉ là những cô bé. Hắn nào có so đo với mấy lời nói bất cẩn của hai cô bé này.

"Em, em sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh từ hôm nay! Em tin rằng anh sẽ sớm có một công việc mới, và chắc chắn sẽ được nổi tiếng! Đến... Đến lúc đó anh đừng quên hôm nay chúng em đã đến mua trà sữa của anh." Cô gái nhỏ bởi vì thái độ thân thiện của Giang Khải Hiên càng lúc càng khẩn trương, dần dần, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.

Giang Khải Hiên bị dáng vẻ của cô chọc cười. Hắn rất hiểu giới showbiz, đừng nói vài năm, cho dù là mấy tháng không gặp, cái gọi là fan cũng có thể trèo tường sang nhà khác, đây là những chuyện hết sức bình thường. Hắn sẽ không quá coi như thật.

Nhưng ít nhất giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được tình cảm chân thật của đối phương.

"Được, sẽ không quên."

Hơn nữa, cửa hàng sắp trở nên hỗn loạn, tuy rằng không biết Giang Khải Hiên là ai, nhưng rất nhiều người nghĩ "chụp ảnh trước đi, về sau lại hỏi xem đây là ai", vì thế họ đều cầm điện thoại lên chụp lén. Theo nghĩa vụ của nhân viên cửa hàng, hắn dặn dò hai người hâm mộ thừa dịp đá còn chưa tan thì uống sớm, sau đó quay về phía sau quầy.

Mấy tháng trước còn cảm thấy Giang Khải Hiền đáng thương, cho rằng hắn tuyệt đối sẽ không lăn lộn được trong giới, quản lý vội vàng giữ chặt hắn: "Cậu đang đóng phim truyền hình hay cái gì vậy? Đã có fan hâm mộ! Tôi vừa mới tra cứu tên của cậu, thấy rất nhiều người gửi ảnh chụp màn hình của cậu, nhưng không biết đó là phim truyền hình gì.”

Giang Khải Hiên nói cho anh biết tên của web drama.

"Mẹ kiếp, là cái này, tôi biết! Bạn gái tôi mấy ngày trước rất thích xem, thậm chí còn lưu biểu tình của nữ diễn viên trong đó vào wechat, mỗi ngày đều gửi. Tôi không thích loại phim truyền hình yêu đương này nên không xem..." Chủ tiệm khϊếp sợ nhìn Giang Khải Hiên, sau đó mới nhận ra: “Trời ơi, cậu hot rồi!”

Giang Khải Hiên làm động tác "suỵt": "Anh cũng đừng tâng bốc em như vậy. Không có gì đâu. Anh đọc nó sẽ biết, em chỉ đóng một vai phụ nhỏ.”

"Điều đó cũng lợi hại. Hai fan của cậu trở về tuyên truyền, doanh thu của cửa hàng chúng ta chẳng phải là sắp bùng nổ sao?" Quản lý cửa hàng vội vàng cầm lịch làm việc của Giang Khải Hiên lên xem, tính toán có nên làm thêm mấy ngày cho cậu hay không.

Giang Khải Hiên có chút khó xử, cậu không muốn vì mình mà làm xáo trộn trật tự kinh doanh bình thường trong cửa hàng, đành phải uyển chuyển tỏ vẻ gần đây mình phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, thời gian không dư dả lắm.

Trên mặt quản lý cửa hàng viết rõ hai chữ "đáng tiếc", nhưng anh nhanh chóng nghĩ thông suốt. Nếu có người đến hỏi Giang Khải Hiên có phải đang làm thuê ở đây hay không, bọn họ chỉ cần trả lời "Đúng vậy, nhưng hôm nay người không có ở đây" không phải là tốt rồi sao? Trong mười người tìm người, ít nhất một nửa sẽ thuận tiện mua một ly đồ uống?

"Đúng rồi! Cậu nhanh ký tên cho tôi trước đi. Tôi sẽ mang về cho bạn gái tôi xem... À, chữ ký của nam nữ chính trong phim có thể lấy được hay không?”

Giang Khải Hiên hào phóng ký tên cho anh, đối với yêu cầu thứ hai anh thật sự không làm được. Quan hệ giữa hắn và những người khác trong đoàn làm phim cũng không tốt đến mức tùy tiện xin chữ ký.

Quản lý cửa hàng nghe xong cũng chỉ có thể bỏ qua, nghĩ thầm dù sao cũng miễn phí, vạn nhất Giang Khải Hiên sau này nổi tiếng thì sao?

Người hâm mộ rời khỏi quán trà sữa về nhà nhanh chóng đăng tin nhắn và hình ảnh lên mạng xã hội, trò chuyện với nhóm bạn thân trên weibo. Sau khi đăng lên, cô cùng các chị xem lại một lần nữa, cản thán biểu hiện hôm nay của mình thật ngu ngốc, nếu như làm lại cô khẳng định có thể càng lý trí hơn.