Chương 4: Chuyện Cũ Kiếp Trước

Kiếp trước, khi Vân Giang lần đầu tiên trở về kinh, vừa đúng lúc hoàng đế muốn tuyển thê cho các hoàng tử và các thế thử thế gia, trong số tất cả gia luyến của các văn võ bá quan, những nữ tử chưa có hôn phối đến mười lăm tuổi đều có thể tham gia sự kiện trọng đại này.

Trong Mộc Gia, ngũ đường tỷ Mộc Vân Sương của nàng vẫn chưa định được hôn ước, nàng ta cũng chưa tròn mười lăm tuổi. Còn bản thân Mộc Vân Giang nàng chỉ là một thứ nữ nên đương nhiên là không có tư cách tham gia.

Lần tuyển cử sơ bộ đã kết thúc, có 48 nữ tử khuê các của những danh gia vọng tộc lọt vào danh sách, ngày mai những nữ tử này sẽ được mời vào Hoàng cung và được Hoàng Hậu tổ chức yến tiệc thiết đãi.

Đồng thời, các vị hoàng tử và các thế tử cũng sẽ đến dự tiệc.

Sau khi yến tiệc kết thúc, những nữ tử này sẽ đến cung điện khác để học các quy tắc và nghi thức trong cung.

Một tháng sau, bốn mươi tám nữ tử này sẽ chính thức thi tài, cuối cùng chỉ có mười hai người được chọn, có thể là hoàng thượng sẽ phong chức vị, hoặc hoàng hậu chỉ hôn, cũng có thể là các hoàng tử sẽ xin chỉ hôn người mà mình nhìn trúng.

Ở kiếp trước, sau khi Mộc Vân Giang trở về kinh thành, nàng ở nhà chưa được bảy ngày thì đã bị người bá phụ từ trước đến nay luôn coi thường nàng sai khiến, bắt nàng đi dự yến tiệc cùng ngũ đường tỷ Mộc Vân Sương.

Một tháng trước, Mộc Vân Sương cứu được hoàng hậu rơi xuống nước khi đang thắp hương cầu nguyện. Sau đó thân thể nàng nhiễm lạnh mà sinh bệnh, hoàng hậu nghe tin liền cho phép nàng đến đây ngâm mình trong Dược Tuyền để dưỡng thân.

Mộc Vân Giang bị Mộc Vân Sương đưa đến đây, trước khi tắm, Mộc Vân Sương lại nói nàng ta muốn đi vệ sinh, sau đó không thấy quay lại nữa.

Mộc Vân Giang đã nghe danh Dược Tuyền ở đây, bèn lén xuống suối tắm.

Khi nàng còn nhỏ thì sức khỏe không tốt, mặc dù đã dùng rất nhiều kỳ dược, nhưng trong xương cốt vẫn còn có chút bệnh cũ chưa lành, ngày đó nàng cũng nhất thời nổi lòng tham mà ngâm mình ở trong dược tuyền.

Không ngờ rằng Tiêu Kỳ Ngự đột nhiên xuất hiện và đã chiếm lấy thân thể nàng.

Sau đó, Tiêu Kỳ Ngự biết mất không dấu vết, và nàng cũng đã rời đi, nhưng ngũ đường tỷ kia của nàng lại quay trở lại và còn va vào Hàn Thế Tử, người mà quận chúa Ngọc Hoa ái mộ.

Quận chúa Ngọc Hoa đến để bắt gian, nhìn thấy một tấm lụa đỏ đỏ ở trên giường, và thủ cung sa đã không còn thấy ở trên thân của Ngũ đường tỷ nữa, vì vậy quận chúa Ngọc Hoa đã làm ầm lên.

Ngũ đường tỷ khó lòng giải bày, ngày hôm sau liền nhảy sông tự vẫn, nhưng được hộ vệ của Tam hoàng tử Tiêu Kỳ Ngự cứu lên, sau đó ngũ đường tỷ trở thành “Dược Nữ” của Tam hoàng tử…

Bây giờ, Vân Giang trọng sinh và nàng không bị Tiêu Kỳ Ngự cướp mất trong sạch, mà còn giúp hắn ta giải độc nữa.

Giờ phút này trong sảnh chỉ có nàng cùng tam hoàng tử là ăn mặc không chỉnh tề, nếu như bị những tiểu thư quý tộc này nhìn thấy, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại.

Mộc gia của nàng không phải là một gia tộc nổi tiếng ở kinh thành, và bá phụ Mộc Giang của nàng cũng chỉ là một tướng quân ngũ phẩm bình thường.

Nhị phòng thậm chí còn thất thế hơn, phụ thân Mộc Hà vì đánh trận mà cơ thể suy nhược, bệnh tật trầm trọng kéo dài, hiện ông ấy đang làm một quan chức nhàn tản ở kinh thành, đích mẫu thì không nhanh trí, không có năng lực, vì vậy tất cả huynh đệ tỷ muội đều phải dựa vào bá phụ.

Còn nàng là tầm thường, thấp hèn nhất, xuất thân là thứ nữ, năm tuổi bị bệnh nặng, được một vị tinh thông y thuật trên giang hồ mang đi, nàng sống lưu bạc ở giang hồ hơn chín năm, đến bây giờ thì nàng mới có thể trở về nhà, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của nàng đều đối xử rất tốt với nàng, còn những người ở đại phòng đều gọi nàng là "đứa con hoang", "đồ hạ tiện", hay "đồ ngu si" không hiểu lễ nghĩa phép tắc, không biết xấu hổ.

Một thứ nữ tầm thường quê mùa như nàng, một khi mạo phạm quý nhân, làm ra huyện hủy hoại gia phong thì bị đưa đi làm công cụ ấm giường là cũng coi như có phước lớn rồi. Còn nếu ngay cả tiểu thϊếp cũng không làm được, nhẹ thì bị gia chủ tùy ý sắp xếp, nặng thì trực tiếp bị đánh chết, không có ai dám hó hé nửa lời.

Nhưng nàng vẫn luôn là một nữ tử kiêu ngạo, không thể để bị đánh chết, cũng tuyệt đối không làm thê thϊếp.

Sau khi đóng cửa lại, nàng đang suy nghĩ làm thế nào để tránh khỏi mối tai họa này thì bị một cỗ lực lượng kéo, ẩn nấp vào một cánh cửa bí mật.

Đứng trong một không gian chật hẹp, vóc dáng cao lớn cường tráng của người nam nhân bao trùm khiến nàng muốn hét lên nhưng hắn lại kiên quyết bịt miệng nàng lại.

“Đừng lên tiếng”.

Kẻ thù không đội trời chung với nàng lại đang cảnh báo nguy hiểm bên tai.

Nghĩ đến hậu quả, Vân Giang trầm mặc, tim nàng đập nhanh hơn. Kiếp trước nàng sinh nữ nhi cho người nam nhân sau lưng mình, nhưng lại không hề biết hắn chính là cha của nữ nhi nàng.

Kiếp này, nàng lại bị hắn ôm chặt cứng trong vòng tay.

Đối thủ mà nàng hận ròng rã bảy năm này, có quân công nhiều nhất Đại Lương, nhưng không được hoàng đế sủng ái, cuối cùng lại trở thành thái tử. Xuất thân của hắn là mờ ám nhất, mưu mô cũng đáng sợ nhất, làm việc cũng không từ thủ đoạn.

Nàng không hiểu tại sao mình lại trùng sinh vào thời điểm này, tại sao lại cùng hắn có liên quan như vậy?

*

Trong bóng tối, Tiêu Kỳ Ngự cũng thầm cau mày, hắn cảm thấy bối rối.

Từ khi trúng cổ độc, hắn đột nhiên có một loại năng lực đặc biệt: Vào đêm trăng tròn, chỉ cần nắm tay đối phương, hắn có thể cảm nhận được người đó đang nghĩ gì, nhưng lại không thể cảm nhận được hiện tại thiếu nữ trước mặt hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Thật kỳ lạ!

Nàng ấy không giống với người khác sao?