Chương 3: Chữa Trị Cổ Trùng

Vân Giang âm thầm nhíu mày, theo bản năng lùi về phía sau một bước, rút

chiếc phi tiêu màu đen trên vai ra, cúi người về phía trước ngửi ngửi, quả thật là có độc, nhưng không phải là độc chết người như hắn nói.

Hắn cũng rất hiểu biết, máu của nàng có thể dùng làm thuốc giải rất nhiều loại độc.

Khi còn nhỏ, thân thể nàng yếu ớt, được sư phụ cho uống rất nhiều phương thuốc để bồi bổ cơ thể nên máu của nàng có tác dụng chữa bệnh thần kỳ.

Độc dược thông thường sẽ không gϊếŧ được nàng ấy. Mị dược thông thường hay mê tình dược vẫn có tác dụng với nàng, nhưng thời gian tác dụng cực ngắn.

“Uống máu của ta chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc đâu, đối với ngươi chỉ có hại chứ không có lợi.”

"Cổ trùng trên người ngươi là “Thị Huyết Cổ”. Khi cổ trùng tỉnh lại, nó sẽ khát máu như điên, nhưng càng uống nhiều cũng sẽ chỉ khiến cổ trùng càng hưng phấn, lần sau công kích sẽ càng điên cuồng." “Ta có thể giúp ngươi ổn định lại, tiền đề là ngươi phải giúp ta giải độc “bán biên cương” ở trên người ta.

Ở kiếp trước, chất độc trên cơ thể Tiêu Kỳ Ngự đã được giải độc bởi "Thụ Hoa", đại phu vang danh ở giang hồ. Và nàng là sư muội của Thụ Hoa, đệ tử quan môn của vị cuồng y ở núi Thần Nông. Sư huynh Thụ Hoa đã từng nói với nàng về loại độc dược này.

Vì vậy, nàng biết rõ rằng Tiêu Kỳ Ngự đã bị trúng "Thị Huyết Cổ".

Cổ trùng này trăm năm khó gặp, khi cổ độc hấp thu đầy đủ, vật chủ sẽ phát điên, đồng thời mù cả hai mắt, thính giác cũng bị tổn hại.

Nhưng chỉ cần châm cứu, nàng có thể khiến cổ trùng ngủ lại, cứu chủ nhân cổ độc khỏi thống khổ.

Tất nhiên, điều này chỉ có thể xử lý tạm thời. Muốn chữa khỏi phải thu thập được chín loại dược liệu hiếm có trên đời...

Đúng vậy, nàng ấy thành thạo về độc thuật và y thuật.

Kiếp trước nàng dựa vào hai tuyệt chiêu này cứu được hoàng đế Đại Lương, trở thành người được hoàng đế tin tưởng nhất, cuối cùng vì dũng khí và tài thao lược không thua kém nam nhân, nàng đã giúp hoàng thượng dẹp loạn, trấn áp thổ phỉ, nàng cũng trở thành quận chúa duy nhất của Đại Lương.

Tiêu Kỳ Ngự đang nghiêng đầu lắng nghe, đôi mày kiếm của hắn nhíu lại thật sâu.

Giờ phút này, khi ở trong cơn công kích của cổ độc, ngay cả tiểu cô nương bên cạnh mà hắn cũng nhìn không thấy, thanh âm mà hắn nghe được cũng đã bị biến đổi.

Nhưng dựa vào làn da mềm mại yếu ớt mà hắn đã chạm vào khi ôm nàng vừa rồi, và từ giọng điệu nhu mì của nàng, hắn đoán rằng người này hẳn là con nhà quan lại nào đó được lệnh hoàng hậu triệu tập tham gia tuyển tú trong hoàng cung.

Theo hắn biết, rất nhiều các quan gia tiểu thư ở kinh thành thông thạo đàn, cờ, thư pháp, hội họa, nhưng tuyệt đối không có người nào có thể nhìn thấu trong thân thể hắn đang trúng loại độc gì.

Loại cổ độc này chỉ xuất hiện trong sách y cổ, và các đại phu thông thường rất khó hiểu được các triệu chứng của nó.

"Ngươi am hiểu y thuật? Còn biết cả cổ độc sao?"

“Đúng vậy”.

"Nếu ngươi có thể giải độc, vì sao độc trên người ngươi lại cần ta lấy thuốc giải?"

Điều này lại khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

Cô tức giận trả lời:

"Ngươi hạ là độc “tê cứng nửa thân người”, chất độc sẽ không gϊếŧ được ta, nhưng ngay cả khi ta muốn loại bỏ nó, ta sẽ phải dành cả nửa ngày để pha chế thuốc. Đến lúc đó, cho dù nửa thân của ta không bị phế, thì cũng sẽ bại liệt một hai tháng rồi."

Loại độc này phát tán rất nhanh, rất nguy hiểm, nếu không kịp thời giải độc sẽ tổn thương thân thể, nàng vừa mới trùng sinh trở về, còn có việc trọng yếu phải làm, sao có thể lãng phí thời gian để điều chế thuốc giải được.

Thế mới nói, Tiêu Kỳ Ngự làm việc gì cũng rất tàn nhẫn. Nàng chỉ là một người qua đường vô tội, mà hắn ta lại sẽ làm bất cứ điều gì để có thể tự cứu mình.

"Ngươi trấn áp cổ độc cho ta trước, lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi giải dược."

Hắn là một người như vậy đấy, không chịu được bất kỳ tổn thất nào, và cũng thích tự mình kiểm soát mọi thứ nữa.

Mộc Vân Giang không muốn phí lời với hắn, nhưng phải công nhận là thân thủ của hắn tốt quá trời, nếu nàng cưỡng ép hắn muốn uống thuốc giải trước thì cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn. Không cần suy nghĩ nhiều, nàng lập tức đồng ý: "Được, vậy ngươi cởi y phục ra, khoanh chân ngồi xuống đi..."

Nàng là một đại phu, và nàng thường nói những lời này khi hành y, nhưng khi những lời này rơi vào tai Tiêu Kỳ Ngự, vẻ mặt của hắn lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

Người trước mặt hắn hẳn là một thiếu nữ nhỏ tuổi, thực sự không thích hợp khi hắn ta là một đại nam nhân lại có thể cởi bỏ quần áo trước mặt một thiếu nữ khuê các, nữ tử quý trọng danh tiết hơn cả tính mạng, hắn ta cũng không có ý tứ muốn cưới vợ...

"Này, ngươi nhanh lên đi..."

Nàng lại lên tiếng thúc giục, nhìn không ra có chút khó xử nào, một nữ tử như vậy thực sự rất kỳ lạ.

Hắn nghiến răng cởi y phục ra, lộ ra một thân cường tráng, trên cánh tay trái có một giọt máu tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, những bộ phận khác tràn đầy những chấm nhỏ màu đỏ.

Giọt máu là: cổ trùng mẫu.

Chấm đỏ là: cổ trùng tử.

Cổ trùng mẫu xáo động không ngừng, cổ trùng tử thì khát máu và cắn xé liên tục, vật chủ sẽ trải qua cảm giác vô cùng đau đớn.

Mộc Vân Giang vốn tưởng rằng một hoàng tử cao quý như hắn nhất định phải có làn da mịn màng, dịu dàng không tì vết, nhưng cuối cùng đập vào mắt nàng lại là những vết sẹo có hình dáng khác nhau và những chấm đỏ đáng sợ lan khắp người của tiểu cổ trùng.

Nàng sửng sốt một lúc, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, Tiêu Kỳ Ngự đã từng là chỉ huy của tam quân, và hắn ta có uy tín rất lớn trong quân ngũ, là một người lính, việc hắn bị thương là điều bình thường khi ra chiến trường.

Về phần Cổ trùng, đều là dưới sự khống chế của Cổ mẫu, nếu muốn cưỡng ép lấy Cổ trùng mẫu ra, những tiểu cổ trùng này sẽ tàn phá trong cơ thể, khiến ký chủ chết một cách đau đớn kịch liệt.

"Bắt đầu đi!

Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn.

Mộc Vân Giang lập tức tập trung tinh thần, lấy ra cây kim bạc mang theo bên người, đi đến bên cạnh hắn, bắt đầu châm kim. Bộ phương pháp châm cứu này, tên là Thần Nông Đại Hành Châm, được vị cuồng y ở núi Thần Nông tạo ra trong những năm cuối đời. Những năm đó, và nàng là đệ tử thân cận duy nhất của vị cuồng y này.

Một lúc sau, khí huyết của hắn bình tĩnh lại, các vết đỏ trên người nhất thời biến mất, Cổ trùng mẫu cũng biến thành một nốt ruồi màu đen.

“Được rồi, ngươi vẫn còn có thể may mắn trong một tuần nữa, còn thuốc giải thì sao…”

Nàng rút kim châm ra, cánh tay trái hoàn toàn tê dại, khó chịu chết đi được.

Hắn nhắm chặt mắt và phớt lờ nàng.

Nàng không khách khí với hắn, trực tiếp đi tới trước áo hắn, tìm thuốc giải trong túi tay áo hắn rồi vội vàng cầm lấy, sau đó quay người định rời đi. Nàng không muốn dây dưa với nam nhân này thêm chút nào nữa, nhưng ngoài cửa lại có tiếng bước chân lộn xộn.

"Ả tiện tì đó chắc là thèm khát nam nhân đến phát điên rồi, ả lại dám cả gan để ý đến Hàn Thế tử, là người mà Ngọc Hoa quận chúa ái mộ. Ta thấy rõ ràng hai người bọn họ đang ở trong suối nước nóng kia kìa."

Vân Giang thầm giật mình, không ổn rồi, Ngọc Hoa quận chúa tới bắt gian.