Chương 5: Không Thể Cảm Nhận Được

Qua cánh cửa mật thất nhìn ra.

Cửa cung bị đá tung, một đám người ùa vào, người dẫn đầu mặc y phục hoa lệ, bên trên có đeo ngọc bội vang lên tiếng đinh đinh đang đang, nàng ấy chính là cháu gái của đương kim hoàng hậu: Quận chúa Ngọc Hoa, bên cạnh nàng ta là vài thị nữ cùng các quý nữ.

Người đã xúi giục quận chúa Ngọc Hoa đi bắt quả tang là Tô Thường, nàng ta chạy đến bên giường, sửng sốt khi thấy rằng chiếc giường trống không, làm gì có ai ở đó đâu.

"Ơ, người đâu? Người đi đâu rồi?"

Nàng ta hoảng sợ.

Ngọc Hoa công chúa nổi giận, đi tới tát Tô Thường một bạt tai: "Ngươi không phải nói Hàn thế tử yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao? Hắn đâu? Còn tiểu tiện nhân Mộc gia đâu?"

Tô Thường làm sao biết được chứ, che đi khuôn mặt bị thương, nàng rõ ràng nhìn thấy tiện nhân của Mộc gia đến gặp riêng Hàn Thế Tử, tự nhiên sao lại không thấy nữa?

“Ta… ta không biết… Nhưng thực sự là ta không chỉ một lần nhìn thấy Hàn Thế Tử cùng ả tiện tì của Mộc gia liếc mắt đưa tình. Hay là, chúng ta đi xung quanh tìm thử đi?"

"Vậy đi xung quanh tìm đi.”

Thế là bọn họ giải tán.

*

Trong mật thất, Mộc Vân Giang đẩy Tiêu Kỳ Ngự đang gắt gao ôm lấy mình ra, thấp giọng nói: “Tránh ra, nam nữ thụ thụ bất thân, phiền tôn giả giữ khoảng cách"

Giọng điệu giống như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Cho dù kiếp trước hắn có tới cứu nàng, nhưng hắn cũng đã để cho nàng chịu biết bao sự chỉ trích, bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng là chưa hôn phối lại hoài thai hoang.

Cũng may nàng từ nhỏ lớn lên ở trên giang hồ, hơn người khác ở chỗ da mặt dày hơn một chút, không có vì điều đó mà đòi chết đòi sống. Hơn nữa nàng còn cứu được hoàng thượng, cho nên nàng mới thoát khỏi những con mắt khác thường của thế gian, và bằng khả năng của chính mình, nàng đã có được chỗ đứng trong triều đình.

Là kẻ thù một mất một còn của Tiêu Kỳ Ngự, kiếp trước nàng đã điều tra hắn bằng rất nhiều cách, nhưng nàng chưa bao giờ có thể nhìn thấu được hắn ta là một người như thế nào.

Nàng chỉ biết rằng: người nam nhân này cực kỳ nguy hiểm và cần phải tránh càng xa càng tốt.

Tiêu Kỳ Ngự cau mày, có một loại cảm giác thôi thúc muốn chạm vào mặt chính mình.

Lúc này, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu cô nương trước mặt, nhưng nàng hình như là có thể nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.

Tại sao nàng lại ghét bản thân hắn đến vậy?

Dung mạo hắn đẹp như ngọc, thân hình phong nhã như tùng bách, nếu hắn cho rằng mình là thứ hai ở kinh thành này thì chắc cũng không ai dám tự xưng là đứng thứ nhất, dù hắn đi đến nơi nào cũng đều thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhưng trước giờ hắn đều xem thường.

Hắn không thể giữ tình yêu nam nữ trong lòng, và hắn cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào bất kỳ nữ tử nào cả.

Vì sao hôm nay hắn gặp nữ tử này lại cáu kỉnh như vậy? Mấu chốt là: hắn hoàn toàn không thể nhìn ra được tâm tư của nàng.

Để xác minh, hắn bất ngờ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Vân Giang và áp nàng vào bức tường trong mật thất, còn cố ý đưa mặt đến gần nàng hơn. Hắn muốn cảm nhận xem nàng là thật sự không thích mình hay là đang muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

"Này, ngươi làm gì thế?"

Mộc Vân Giang vô cùng tức giận.

Tiêu Kỳ Ngự không trả lời, và xác nhận một lần nữa: Hắn thực sự không thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng ấy.

Trực tiếp thả Vân Giang ra, hắn đi ra khỏi mật thất một cách quen thuộc.

Vân Giang lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, tim đập loạn xạ. Cách làm việc của người này thật sự rất kỳ quái và khó hiểu.

"Chủ tử, thuộc hạ cứu hộ chậm trễ..."

Bên ngoài cánh cửa cung điện khép hờ, một bóng người cao lớn màu đen vụt vào, nhìn thấy Tiêu Kỳ Ngự liền quỳ xuống.

Vân Giang trốn trong bóng tối và lén lút nhìn trộm, nàng không muốn hắn ta nhìn thấy tướng mạo của mình.

Người đến hẳn là thị vệ thϊếp thân của Tiêu Kỳ Ngự, là cao thủ đệ nhất của kinh thành, tên A Tác. Với thân thủ của hắn thì rất khó tìm thấy đối thủ ở kinh thành.

Kiếp trước, người này là thủ lĩnh đội cận vệ của Đông Cung, là thuộc hạ tài ba và trung thành nhất của Tiêu Kỳ Ngự. Nếu ngươi muốn gϊếŧ Tiêu kỳ Ngự, ngươi phải bước qua xác của hắn ta trước.

Hắn như là cái bóng của Tiêu kỳ Ngự vậy.

"Ta không sao, ta sẽ lập tức trở về Trường Ninh cung."

"Chủ tử, tiểu cung nữ này thì sao? Nàng ta đã nhìn thấy người rồi, người có muốn. . ."

Một ánh mắt đầy sát khí quét về phía Vân Giang, ẩn ý sau lời nói của hắn rất rõ ràng: hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

Trái tim Mộc Vân Giang thắt lại.

Tiêu kỳ Ngự đang chỉnh trang lại y phục, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn sang nơi nàng đang trốn, mặc dù mắt hắn không nhìn thấy gì.

"Giữ đi, vẫn còn có ích."

"Vâng."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, kẻ thù không đội trời chung ở kiếp trước của nàng không thèm chào một tiếng mà cùng với A Tác vụt đi như một bóng ma, rồi biến mất trong màn đêm bao la.

Mộc Vân Giang thở phào nhẹ nhõm, xử lý vết thương trước, may mà khi bọn họ tới đây ngâm mình trong suối nước nóng đều mang thêm quần áo.

Thu dọn xong xuôi, nàng vác quần áo đã thay lên vai, nhìn trái nhìn phải, phóng ra khỏi cửa cung.

*

Mộc Vân Giang chân trước mới đi ra được một lúc, chân sau của Mộ Vân Sương liền lẻn vào. Nàng ta vuốt mồ hôi trên trán, vừa rồi có người đánh nàng cùng nha hoàn Hương Thảo bất tỉnh trên đường đi.

Khi nàng đến điện Dược Tuyền, thì thấy bên trong trống rỗng.

Ả ta "Hừ" một tiếng, "Sao tiểu hầu gia không tới gặp riêng ả tiện nhân Vân Giang này nhỉ?"

Mộc Vân Sương là đích nữ của đại phòng, lớn lên được cưng chiều, nàng ta coi thường đại gia đình của nhị thúc nhất, cô thậm chí còn không thèm quan tâm đến đích đường muội của mình, huống hồ là Mộc Vân Giang, người được sinh ra như một đứa con hoang.

Nàng ta không chỉ thô tục, thất học mà còn cẩu thả, không biết lớn nhỏ, không có học thức, vừa về đến nhà đã làm mọi thứ náo loạn hết cả lên.

Nhưng không biết tại sao thiếu gia Lạc Gia Kim Dương Hầu lại thích Mộc Vân Giang, đặc biệt nói với cha nàng để nàng đưa nàng ta vào hoàng cung, sau này còn định để nàng ta lộ diện trước mặt hoàng hậu vì hắn muốn cưới nàng ta làm thϊếp.

Và Mộc Vân Sương rời khỏi Ôn Tuyền Uyển là vì Lạc công tử muốn gặp riêng Mộc Vân Giang.

Nàng cũng không thích Tiểu lang quân nhà Kim Dương Hầu, hắn mười tám mười chín tuổi, mặc dù dung mạo tuấn tú, nhưng không thông, võ công không thạo, chỉ biết nuôi chim nuôi chó, chỉ là một tên công tử bột lông bông nhàn rỗi.

Người Nàng ta thích là Tiêu Kỳ Ngự, chỉ có nam nhân như hoàng tam hoàng tử, văn võ song toàn, có tài có trí như vậy mới là người nàng ấy yêu.

Đáng tiếc rằng mặc dù Tam hoàng tử văn võ song toàn, nhưng khi mười bảy tuổi dẫn quân ra trận đã bị trọng thương, một năm là đã có nửa năm ở biệt viện dưỡng bệnh.

Tam hoàng tử Tiêu kỳ Ngự năm nay hai mươi mốt tuổi, mắc bệnh đã bốn năm, chuyện hôn sự của hắn cũng đã bị hoãn lại bốn năm trời. Hắn luôn tự ti mình là kẻ nhu nhược, không muốn liên lụy đến quý nữ nhà người ta.

Bước vào điện, nàng ta gọi "A Giang" vài lần, nhưng không nghe thấy ai trả lời cả, và nàng ta vô tình giẫm phải thứ gì đó trên mặt đất.

Nàng ta nhặt lên thì thấy đó là một miếng ngọc bội có khắc một chữ: “Ngự”. Trong triều đình này, chỉ có trong tên của tam hoàng tử Tiêu kỳ Ngự là có một chữ "Ngự", lẽ nào tam hoàng tử đã đến đây sao?

Nàng ta có cảm giác kích động khó hiểu, xách váy lên tìm kiếm, nếu tam hoàng tử cũng u mê ả tiện tì Mộc Vân Giang đó thì toang. Khi khuôn mặt hồ ly của nàng ta cười thì rất dễ câu hồn đoạt phách người khác.

Không, nha đầu thối đó sao có thể xứng với Tam hoàng tử tuyệt sắc khuynh thành kia được?

Nàng vội vàng đuổi theo ra ngoài, lại bị một thị vệ ngăn lại, người này nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay nàng thì cung kính nhường đường.

"Vị nữ tử này, Tam hoàng tử triệu kiến, mời người cùng thuộc hạ đi Trường Ninh…”

Mộc Vân Sương vui mừng khôn xiết: Ông trời có mắt rồi, nàng rốt cuộc có thể gặp được tam hoàng tử rồi!