Chương 2: Trọng Sinh, Lần Đầu Gặp Gỡ

Như chìm vào một giấc ngủ say, khi Mộc Vân Giang mở mắt ra, phát hiện mình đang ngâm mình trong suối nước nóng mờ mịt, ngọn nến bên bờ suối thắp sáng rực rỡ, xung quanh không một bóng người, nhưng lại có một mùi hương kỳ lạ tràn ngập khắp nơi trong không khí.

Đó là một hương thơm mê hoặc lòng người, mê tình hương.

Mùi thơm lạ này sẽ làm cho đầu óc mê muội mà làm ra những chuyện phóng đãng, trụy lạc.

Ngay khi nàng đang ngẩn người, cửa phòng đột nhiên bị mở toang, một cơn gió đêm thổi tắt ngọn nến trong sảnh, cả sảnh vốn sáng như ban ngày bỗng trở nên tăm tối.

Một bóng đen như quỷ xông vào, phát ra một tràng tiếng bước chân lộp bộp, sau đó trực tiếp rơi xuống suối nước nóng, nước tóe thành một bông hoa nước thật lớn.

Trái tim nàng run lên và toàn thân trở nên căng thẳng.

Cảnh này quen quá.

Bảy năm trước, nàng đã trải qua điều đó.

Nơi này là Hoàng cung, gọi là Ôn Tuyền Uyển, có vài con suối nước nóng, nàng đang ngâm mình trong Dược Tuyền.

Kiếp trước, nàng vì thiện ý mà đi cứu một kẻ đột nhập, không ngờ lại bị hắn cắn cổ hút máu mình, nam nhân này suýt chút nữa đã hút hết sạch máu của nàng rồi.

Hơn nữa, nàng còn bị vị khách không mời mà đến này chiếm đoạt. Nàng vốn tinh thông võ nghệ, vì bị mê tình hương làm cho mê hoặc và vì không thể cưỡng lại được khí thế cường tráng của nam nhân này nên đã bị hắn điên cuồng ép sát, và nàng đã mê man bất tỉnh. Khi nàng tỉnh dậy, người nam nhân ấy đã biến mất.

Hai tháng sau, nàng còn chưa qua lễ cập kê đã phát hiện mình hoài thai.

Bây giờ như tái hiện lại những chuyện năm xưa, cơ thể đang ngâm mình trong suối nước nóng bỗng giật nảy mình như rơi vào hầm băng.

Có phải nàng... đã trọng sinh rồi?

Và cảnh tượng giống hệt như vậy đã được dàn dựng trước mắt nàng ấy. Tam điện hạ Tiêu Kỳ Ngự, người đã cưỡng bức nàng ở kiếp trước lại lần nữa rơi vào suối nước nóng.

Bởi vì nhận ra điều này, tiếng thở của nàng dần trở nên gấp gáp, trái tim cũng trở nên bối rối.

Không, những chuyện phi lý ở kiếp trước tuyệt đối không được tái diễn.

Lúc này nàng chưa bị hương thơm mê hoặc, lại thêm huyết thống đặc thù nên vẫn có thể động đậy, nàng liền lấy khăn tắm quấn quanh người, bình tĩnh thay y phục và uống vào một viên thuốc mà bản thân luôn giữ bên mình. (Thuốc này là do nàng ấy chuẩn bị cẩn thận, có thể nhanh chóng giải độc cho những loại độc dược nhẹ hoặc mê tình dược.)

Ngay khi nàng chuẩn bị rời đi thì trong bể vang lên tiếng bình bịch.

Là Tiêu Kỳ Ngự đang vật lộn trong hồ bơi.

Hắn sắp chết chìm rồi?

Suối nước nóng này một bên sâu một bên cạn, có nơi sâu đến hai mét.

Nghĩ đến kiếp trước hắn đã liều mạng đến Trần Đường Quan cứu mình, nàng có hơi do dự một chút, cũng có chút lo lắng nam nhân này sẽ bởi vì nàng khoanh tay đứng nhìn mà chết oan chết uổng.

Cuối cùng, nàng vẫn đi vài bước đến bờ suối, muốn kiểm tra một chút, lại không ngờ rằng bóng đen từ trong nước lao lên, lấy khí thế như sấm mà đè nàng xuống đất.

Mộc Vân Giang bị nước hồ bắn tung tóe vào mặt, va chạm mạnh khiến nàng choáng váng, nhưng nàng vẫn theo bản năng kêu lên:

"Đừng hút máu của ta!"

Nhưng hắn đã áp đôi môi mỏng của mình lên một bên cổ nàng, cắn mạnh xuống, trực tiếp cắn đứt gân cổ của nàng.

Mộc Vân Giang cảm thấy đau nhói, trong lúc kinh ngạc và tức giận, nàng tìm cơ hội đẩy hắn sang một bên.

Dưới ánh sáng của ngọn nến duy nhất còn sót lại bên bể bơi, nàng nhìn thấy chiếc khăn màu đen trên mặt Tiêu Kỳ Ngự đã rơi ra, đôi môi hắn nhuốm máu, đôi mắt sâu thăm thẳm, trong mắt tràn đầy hoang mang và kinh ngạc.

"Ngươi là ai?"

Làm sao nàng biết hắn muốn uống máu?

Tiêu Kỳ Ngự dựa vào cây cột bên bờ suối, cố gắng hết sức để kiềm chế du͙© vọиɠ gần như bùng phát trong huyết quản, giọng nói trầm thấp khàn khàn, tràn đầy tà khí. Biểu hiện đó rất đáng sợ.

Nàng không trả lời, lấy tay che cái cổ đang chảy máu. Nàng đang định rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì một ám khí xuyên qua gió đâm thẳng vào vai trái của cô, một trận đau đớn lập tức truyền đến, vai trái lập tức mất đi cảm giác.

"Cứu ta, nếu ngươi dám bước một bước ra khỏi đây, ta chết, ngươi cũng không sống nổi đến ngày mai."

Thanh âm cảnh cáo tàn nhẫn của nam nhân vang lên sau lưng, lạnh lẽo như âm thanh địa ngục, khiến người nghe thấy lạnh cả sống lưng.

Vân Giang rũ mắt xuống, âm thầm tức giận.

Ở kiếp trước, nàng biết Tiêu Kỳ Ngự là một kẻ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng vì nghĩ đến tấm lòng tốt của hắn trước khi nàng chết, nàng lại bối rối và muốn cứu tên sài lang này một lần .

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Hắn chỉ vào một cái tủ bên cạnh suối: "Bên kia có một cái lưới, trong lưới có một mũi tên lớn, ngươi đi phóng mũi tên ra ngoài cho ta. . . "

Có vẻ như hắn ta đã đột nhập vào nơi này để lấy mũi tên và dùng nó để liên lạc với thủ hạ của mình.

Mộc Vân Giang chỉ có thể theo lời hắn tìm ra mũi tên sau đó đặt nó lên cửa sổ phóng đi, rồi nàng quay đầu lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nàng sửng sốt tại chỗ, chỉ nhìn thấy nam nhân nguy hiểm này chậm rãi mím môi, thản nhiên ngoắc ngoắc ngón tay về phía mình, trong động tác đó có một cỗ tà mị khó tả, ánh mắt lạnh lẽo khiến lòng người run sợ.

"Tới đây."

Mộc Vân Giang chỉ có thể tiến lên hai bước.

Một con dao găm được ném ra trước mặt cô.

Ngay sau đó, hắn ta lạnh lùng nói: "Cắt cổ tay đi, ta cần máu của ngươi giúp ta giải độc."