Chương 1: Chết Thảm

Vào mùa hè oi bức tháng bảy của năm Thanh Nguyên thứ hai mươi chín, ở Trần Đường Quan.

Ngục tối u ám và nóng bức, lũ chuột chạy tán loạn, không khí nồng nặc mùi xác thối.

Trong một góc tối, một người phụ nữ nằm im bất động, bộ y phục quý giá nhuốm đầy máu, không còn có thể nhìn rõ màu sắc ban đầu của bộ quần áo, xung quanh cô là ruồi nhặng bay vo ve.

Tên nàng ấy là Mộc Vân Giang.

Người nàng phát ra mùi kinh tởm.

Một tháng trước, nàng còn là thống lĩnh tam quân của Mộ gia quân, trấn giữ một phương, trong mắt thường dân, nàng là người bảo vệ đất nước, là trụ cột của Đại Lương.

Một tháng sau, nàng trở thành tù nhân, gân cốt đứt lìa, bị quất roi khắp người bầm tím, trở thành người sắp chết và bị giam cầm trong ngục tối tăm tối này.

Người hãm hại nàng không ai khác chính là phu quân La Quân của nàng, người đã âm thầm ủng hộ nàng ngồi lên vị trí quận chúa suốt mấy năm trời.

Lúc này, Mộc Vân Giang biết rõ mình sắp chết, cơ thể đã mưng mủ nghiêm trọng, cơ bắp bao phủ đầy giòi bọ.

“Nương, Nương ơi…”

Trong lúc sững sờ, dường như cô nghe thấy tiếng gọi của con gái mình là Hoan Hoan. Nàng cố gắng mở to đôi mắt vô lực, khó khăn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy đứa con gái sáu tuổi của mình bị đá một cước vào người ở ngay trước mặt.

Hoan Hoan hét lên một tiếng.

Người đã đá Hoan Hoan không ai khác chính là La Quân, cha ruột của đứa bé và cũng là phu quân của nàng.

"A...đừng làm hại con ta..."

Tình mẫu tử khiến Mộc Vân Giang hét lên.

Cô ước gì có thể bẻ gãy xiềng xích sắt đang nhốt mình, xé xác con thú trước mặt thành từng mảnh, nhưng cơ thể cô đã mất đi sức phản kháng.

"La Quân, ngươi có còn là con người không, đây là con gái ruột của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con còn ngươi lại muốn gϊếŧ con gái của mình..."

Tiểu Hoan Hoan sáu tuổi muốn bò tới ôm nàng, khuôn mặt non nớt tràn đầy hoảng sợ, kêu lên: “Nương, Nương ơi…. ba là người xấu, ba ba là người xấu…"

La Quân mặc áo giáp màu bạc, thân thể đã mất đi vẻ lương thiện từ lâu, trong mắt tràn đầy địch ý, vừa tới liền lập tức giẫm lên người Hoan Hoan nhỏ bé. Khiến cô bé bị chân giẫm đến không nói được nữa, hắn cười lạnh nói:

“Mộc Vân Giang, thiên hạ khen ngươi cực kỳ thông minh, khen ngươi là nữ tử Gia Cát đương thời, còn ta lại cho rằng ngươi chỉ là đồ ngu, ngay cả năm đó đã cùng ai sinh ra đứa con hoang này mà ngươi còn không biết. Hôm nay, ta sẽ nói cho ngươi biết, tiểu tạp chủng này chưa bao giờ là cốt nhục của ta."

Tiết lộ muộn màng này khiến Mộc Vân Giang choáng váng. Hoan Hoan... chẳng phải là máu mủ ruột thịt của hắn sao?

"Ngươi có biết tại sao ta lại muốn kết hôn với ngươi bằng mọi giá không?" Hắn đột nhiên tiến lên một bước, nắm chiếc cằm gầy của cô, hắn cười lạnh một tiếng khiến cho gương mặt của hắn trở nên thật gớm ghiếc:

"Thứ nhất, ta biết ai đã ngủ với ngươi, ta cưới ngươi chỉ là vì cố ý chọc giận hắn mà thôi".

"Thứ hai, tất cả những gì ta muốn chính là Quân đội Mộc Gia trong tay của ngươi. Chỉ cần ta có đoàn thiết kỵ này, hắn sẽ không dám động đến ta..."

Mộc Vân Giang thông minh như vậy, cô lập tức hiểu ra: "Ngươi... ngươi cũng là người của Hoàng thất Đại Lương, mà người đã có tình một đêm với ta năm đó... chính là tam hoàng tử…"

Khi nàng thốt ra ba chữ cuối cùng, giọng nói nàng run lên vài lần.

Bây giờ tam hàng tử của Đại Lương đã được lập làm thái tử, La Quân đã kiềm chế quân đội Mộc gia để chống lại tam hoàng tử nhằm chia rẽ Đại Lương.

Và vị tam hoàng tử kiêu ngạo đó lại chính là "kẻ thù không đội trời chung" mà Mộc Vân Giang luôn căm ghét.

Nghĩ đến đây, nàng chợt ngộ ra một điều lớn lao, lòng run lên: “Vậy ra cái chết kỳ quái, bi thảm của cha nương ta, huynh đệ tỷ muội của ta đều là do ngươi tính toán sao?”

Có một lần, nàng còn tưởng rằng đó là ám vệ của tam hoàng tử. Tất cả các bằng chứng đều chỉ ra điều này.

Hóa ra không phải vậy.

"Muốn biết chân tướng thì tự mình xuống địa ngục mà hỏi hắn"

La Quân khinh thường cười, đột nhiên xoay người, lạnh lùng hạ lệnh: " Người đâu, treo cổ đứa tạp chủng này lên cho ta! Mục Vân Giang, cứ chờ xem kịch hay, hôm nay ta sẽ để cho tất cả người nhà của ngươi tụ tập ở Hoàng Tuyền, tuyệt đối sẽ không để ngươi ra đi một mình.

Hoan Hoan bị kéo lên, tiếng kêu sợ hãi khiến Mộc Vân Giang choáng váng ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Mộc Vân Giang tỉnh lại, nghe thấy Hoan Hoan rụt rè hỏi: “Người là ai, người tới cứu con và nương sao?”

"Ngoan, đừng lên tiếng..."

Một giọng nói ôn hòa lạnh lùng vang lên bên tai, Mộc Vân Giang mở mắt ra, đồng tử co rút lại, một luồng ý thức xâm nhập vào trong não.

Đó là thái tử hiện tại, đối thủ một mất một còn của cô, cũng là tam hoàng tử Tiêu Kỳ Ngự

Tên điên này, không ngờ... không ngờ lại vạn dặm từ Thiên Đô đến pháo đài biên cương, còn đích thân đến cướp ngục?

Cô khó khăn ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy Tiêu Kỳ Ngự mặc quần áo ngủ, ôm Hoan Hoan trong lòng đi đến bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Nhất định phải cố gắng, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây thôi…”

“Đi, mau đi đi, La Quân muốn gϊếŧ ngươi, mau đưa đứa nhỏ đi đi…”

Nàng sốt ruột gầm gừ.

Chỉ là nàng quá yếu, tiếng gào thét lại nhẹ như muỗi kêu.

Lúc này, toàn bộ ngục tối đột nhiên quay cuồng.

Sau đó, tiếng cười man rợ của La Quân từ bên ngoài truyền đến: "Tiêu Kỳ Ngự, Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ sẵn sàng chết vì một người phụ nữ. Tốt lắm, vậy thì ngày này năm sẽ là ngày giỗ của ngươi! Người đâu, cho nổ tung chỗ này cho ta!"

Khi giọng nói vừa dứt, Mộc Vân Giang đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, và toàn bộ ngục tối ngay lập tức bị san bằng.

Sau lưng, hương trúc thoang thoảng ôm chặt lấy nàng, khoảnh khắc nàng bất tỉnh, Mộc Vân Giang tràn đầy sự căm ghét với La Quân.

Mười lăm năm đầu tiên của cuộc đời, nàng phiêu bạt giang hồ, được sư phụ dẫn dắt, trong đao quang kiếm ảnh, nàng học được mười tám loại võ công, nếm đủ mọi hương vị của thế gian.

Trong bảy năm tiếp theo, bằng chính sức lực của mình, nàng dựa vào sức mạnh của chính mình mà phát triển tàn dư của quân đội Mộc Gia, dần dần trở thành một thế lực khiến triều đình khϊếp sợ, hi vọng một ngày nào đó sẽ vạch trần được tội ác của Tiêu Kỳ Ngự để trả thù cho gia tộc.

Kết quả, nàng bị lừa dối và hận nhầm người, và cuối cùng nàng lại bị chôn vùi cùng Tiêu Kỳ Ngự.

Sai lầm lớn như vậy thật sự khiến nàng vô cùng hối hận.

Nếu có thể làm lại từ đầu, nàng nhất định sẽ chém La Quân thành ngàn mảnh, bảo vệ cả nhà mình.

Đối với nam nhân tâm tư phức tạp khó lường Tiêu Kỳ Ngự này, nàng không chỉ nên tìm hiểu kỹ về hắn mà còn phải tránh xa hắn... nàng sẽ không bao giờ...