Sau khi mở cửa, ba mẹ Âu thấy hai người ngọt ngào và tình cảm với nhau, vẻ mặt con trai cũng trở nên bình thường hơn bao giờ hết, trái tim đang lo lắng cuối cùng cũng được buông xuống…
Mẹ Âu nhanh chóng bỏ lại mấy viên thuốc điều trị rối loạn tâm thần vào túi.
"Mẹ, đây là giấy chứng nhận giấy kết hôn của chúng con." Âu Dạ Hàn lấy ra giấy chứng nhận kết hôn như một đứa trẻ.
Mẹ Âu mở ra, không nhịn được khen ngợi hai người họ đúng là trai tài gái sắc, cực kì xứng đôi.
Ba Âu hừ một tiếng: "Sau khi kết hôn là trưởng thành rồi, đừng có trẻ con nữa, làm cả nhà lo lắng theo, còn có ông gọi điện thoại bảo con về nhà cũ một chuyến, con đưa Giang Ninh về đi."
Âu Dạ Hàn lạnh nhạt nói: "Con biết rồi, con với Khương Ninh về Khương gia trước đã có thời gian gặp ông nội sau."
Ba Âu tức giận: "Ông của con quan trọng hơn, hay là Khương gia? Âu Dạ Hàn, ba nói cho con biết, nếu không phải ông nội yêu thương, con có thể là cổ đông lớn nhất của Âu thị, là người thừa kế của Âu thị sao?"
Âu Dạ Hàn lạnh nhạt nói: "Nhưng con đã hứa với Khương Ninh là về nhà cô ấy trước rồi, con sẽ giải thích với ông nội sau."
Ba Âu thấy con trai mình như vậy liền tức giận, lúc con trai bị bệnh điên không ai dám chọc, còn bình thường lại một vẻ lãnh đạm, mỗi lần đều khiến ông tức phát run, nhưng lại được cả nhà cưng chiều.
"Được rồi, Âu Hải, nói bớt vài câu, hôm nay thằng bé nhận giấy chứng nhận kết hôn, đừng chọc nó không vui."
Lý Huệ vui vẻ kéo con trai và con dâu vào bàn ăn: "Mẹ đã chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho hai đứa, ăn no rồi mới sinh con được."
Nghe đến chuyện sinh con, ba Âu cũng tốt hơn một chút đi theo vào bàn ăn.
Còn Âu Dạ Hàn nghe đến việc sinh con mặt lạnh đi trong chớp mắt, ha ha, sinh con à, anh không sinh.
Anh không phải ngốc, sinh rồi khác nào để con trai cướp đi bảo bối của anh chứ?
Nhìn xuống liền thấy mặt Khương Ninh đỏ bừng, có vẻ cũng rất tán thành việc sinh con, tim anh chợt nhói lên, có phải bảo bối cũng muốn sinh một đứa con để nhanh chóng thoát khỏi anh đúng không?
Khương Ninh không biết được những suy nghĩ của Âu Dạ Hàn, chỉ mong chờ quá trình tạo ra em bé vào tối nay.
Một bàn chỉ toàn đồ ăn tẩm bổ.
Trái ngược với Khương Ninh rất hài lòng với bữa ăn này, thì Âu Dạ Hàn gần như không động đũa, có các món như canh nhân sâm, nhung hươu, chân gấu, canh tẩm bổ, càng nhìn anh càng muốn lật hết những thứ này đi.
Nhưng thấy bảo bối ăn ngon như vậy anh không nỡ đành kìm chặt tay mình để không phá hủy tất cả.
Mẹ Âu thần thần bí bí mang ra một chiếc hộp, đưa cho con dâu của mình: “Ninh Ninh, đây là váy cưới mẹ tặng con, chúc con tối nay tạo em bé thành công.”
Khương Ninh mặt đỏ như trái hồng, cô nhanh chóng nhận chiếc hộp nhỏ giọng cảm ơn mẹ chồng.
Mẹ Âu cười không khép được miệng: “Được rồi, con dâu ngoan, mau mặc xem có thích không?”
Khương Ninh mở ra xem, gật đầu: “Thích, rất thích.”
Thực ra nó là một bộ quần áo phục vụ mèo trắng đáng yêu.
Âu Dạ Hàn không bỏ qua các động tác nhỏ đó, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp tinh tế, mặc dù không thể thấy thứ bên trong nhưng cũng có thể lờ mờ đoán được đêm tân hôn còn gì ngoài váy ren mỏng, quần áo trong suốt chứ, tay anh khẽ nắm chặt, anh nhất định không bị Khương Ninh mê hoặc, dù cô có trần như nhộng cũng không cho chiếm lấy mình…
Bỗng nhiên, Khương Ninh nhẹ giọng nói: “Âu Nhi, em nhớ trước đây anh rất thích mèo con đúng không?”