Chương 8.2: Bảo bối tỏ tình với Âu nhi

Ầm, chỉ có tiếng đóng cửa đáp lại bọn họ.

Âu Dạ Hàn ném người phụ nữ nhỏ nhắn trong tay xuống giường, lục lọi còng tày trong tủ để trói bảo bối lại, không cho bảo bối đi tìm người đàn ông khác.

Tuy nhiên không tìm thấy chiếc còng tay nào vẫn thường dùng.

Anh âm hiểm quay đầu lại, cởi cà vạt của mình lại gần Khương Ninh: “Bảo bối, ngoan.” Một chút dịu dàng trong cơn điên cuồng.

Mắt đã sớm đỏ hoe, chỉ cần một giây nữa là sẽ khóc.

Con người hung ác cùng chú bé đáng thương cùng lúc tồn tại, cảm giác vô cùng mâu thuẫn, khiến người ta không thể thở.

Khương Ninh co rúm người lại, khuôn mặt nhỏ trắng hồng dần trở nên tái nhợt, đôi mắt ướt đẫm, mềm mỏng xin tha thứ: “Âu Nhi, đừng đối đối xử như vậy với em nữa được không?”

Âu Dạ Hàn dỗ dành nói: “Bảo bối, ngoan…”

Khương Ninh biết nếu tiếp tục như vậy không chỉ khiến bản thân bị thương mà bệnh tình của Âu Dạ Hàn ngày càng nặng hơn, nên lập tức lấy điện thoại ra nói: “Em sẽ gọi điện cho Âu Hiên ngay bây giờ, được không?”

Âu Dạ Hàn vẻ mặt không thể tin được, hầu kết nhấp nhô: “Em dám chửi mắng anh ta sao?”

“Có gì, anh ta là cái thá gì còn không bằng một ngón tay của Âu Nhi, em mắng chết anh ta.” Khương Ninh thề thốt.

Âu Dạ tựa hồ bình tĩnh hơn, lấy cà vạt quấn quanh cổ tay mình, ngồi xuống mép giường, thấp giọng ủy khuất nói: “Vậy em gọi đi.”

Nếu muốn lừa anh, anh thật sự không biết bản thân sẽ làm ra loại hành động đáng sợ gì với bảo bối nữa, lòng đố kỵ đã chiếm lấy anh từ lâu, gần như phá hủy mọi thứ.

Khương Ninh nhanh chóng gọi điện, ngay sau đó nghe được giọng nói lạnh lùng của Âu Dạ Hàn: “Chúng ta ra ngoài đi…”

Vừa bấm loa, liền nghe được giọng nói dịu dàng của Âu Hiên vang lên: “Ninh Ninh, cuối cùng em cũng liên lạc lại với anh, có phải tên điên Âu Dạ Hàn lại nhốt không cho em ra ngoài đúng không, em mau nói dối để anh ta cho em ra ngoài đi, anh đã thuê sẵn phòng tổng thống, rượu vang đỏ, giường lớn, chỉ chờ em đến thôi.”

Phút chốc, không khí trong phòng đông cứng lại, cả người cô lạnh run, không nhìn cũng biết Âu Dạ Hàn đang nổi điên.

Cô hét lớn: “Âu Hiên, anh đúng là tên ngu xuẩn, tôi chỉ trêu đùa anh thôi, anh còn tin là thật, anh coi mình là cái thá gì, tôi với Âu Dạ Hàn là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm như biển, tên lừa đảo như anh đừng hòng phá hoại chúng tôi, cút mẹ anh đi, cút cút!”

Khương Ninh mắng xong mới dám nhìn lại Âu Dạ Hàn, Âu Nhi của cô sao lại khóc thế, khóc lớn quá, cô chỉ muốn nuốt đi cơn khóc của anh thôi.

Anh khóc rất thương tâm, nhưng trong đầu cô chỉ toàn những thứ rác rưởi khiêu da^ʍ, cô thật biếи ŧɦái quá đi.

Bên kia điện thoại, Âu Xuân phải mất một lúc mới phản ứng lại được: “Ninh Ninh, Ninh Ninh, có phải tên điên Âu Dạ Hàn đang ở cạnh em đúng không?”

“Gọi, gọi cái mẹ gì, cút đi!” Lạch cạch, Khương Ninh cúp máy, đưa điện thoại cho Âu Dạ Hàn: “Anh giúp em chặn số anh ta đi.”

Âu Dạ Hàn nhận lấy điện thoại ngón tay không ngừng run rẩy, anh nghẹn ngào không chắc chắn hỏi: “Thật à?”

Vẫn không dám tin.

Rõ ràng trước đây bảo bối rất thích Âu Hiên, muốn chia tay anh để đến với Âu Hiên.

“Anh tính khí điên loạn, bộ dạng khó ưa, em thực sự muốn từ bỏ người được mọi người khen ngợi như Âu Hiên vì anh sao?” Âu Dạ Hàn vô cùng đáng thương hỏi, nước mắt không còn trong tròng mắt nữa mà lăn dài trên má.

Chán nản rơi nước mắt.

Khương Ninh không chịu được nữa, đều không nói lên lời.

Gϊếŧ cô đi.

Cô nắm lấy tay anh, xóa số điện thoại của Âu Hiên, gằn từng câu từng chữ nói: “Em thấy được điểm tốt của Âu Nhi, anh có điên có bệnh em cũng sẽ ở bên cạnh anh không rời cũng không bỏ.”

Âu Dạ Hàn đỏ mặt hỏi nhỏ: “Thật à? Vậy bảo bối nói xem anh tốt ở điểm nào?”

Khương Ninh liếʍ môi: “Nhìn thì cấm dục, thực tế thì rất gợϊ ɖụ©.”

Âu Dạ Hàn ngẩn ra, vẫn là thèm khát cơ thể anh! Đã vậy anh ấy phải bảo vệ cơ thể mình thật tốt để bảo bối thèm khát lâu hơn nữa.

Lúc này trong đầu Khương Ninh toàn là rác rưởi khiêu da^ʍ, nghĩ về tối nay là đêm tân hôn, có thể làm chuyện đó với Âu Nhi.

Nhưng cô đâu biết rằng, Âu Nhi đã quyết định làm cô thèm khát đến cùng.

Bụp bụp, tiếng gõ cửa vang lên.

Âu Dạ Hàn xuống giường, cười nói với Khương Ninh đang mơ mộng: “Bảo bối, chúng ta ra ngoài nhé, ba mẹ chắc chắn rất muốn thấy giấy đăng ký kết hôn của bọn mình.”

“Ừm.” Khương Ninh nhẹ nhàng bước xuống giường.