Chương 9.2: Đêm tân hôn

Bác sĩ từng nói người mắc bệnh giống Âu Dạ Hàn nên nuôi một con vật nhỏ như mào con hay chó con để chữa lành, sẽ giúp anh hồi phục nhanh hơn.

Do đó Âu gia đã mua cho Âu Dạ Hàn một con mèo trị giá triệu đô, nó rất điểm, đôi mắt xanh như biển sâu, chỉ cần nhìn một cái liền tan chảy, mỗi lần Khương Ninh thấy con mèo này đều khen nó dễ thương, dễ thương muốn chết.

Âu Nhi cũng rất thích con mèo này, mỗi ngày đều ôm nó không cho Khương Ninh chạm vào khiến Khương Ninh rất thèm muốn.

Nhưng không lâu sau con mèo này lại mất tích, Âu Nhi nói con mèo đã tự mình lẻn ra ngoài khiến cô khóc rất lâu.

Âu Dạ Hàn nghe Khương Ninh nhắc đến con mèo trước đây đáy mắt đều là ghen tị, con mèo này dựa vào vẻ ngoài của mình câu dẫn mất trái tim của Khương Ninh.

Lúc đầu anh còn ra sức ôm chặt lấy nó không cho Khương Ninh chạm vào, nhưng sau đó con mèo này dám lén lút tình tứ với cô thậm chí còn hôn cô, nên nhân lúc xung quanh không có ai anh bóp chết nó rồi ném sau núi.

Âu Dạ Hàn không cho phép bất cứ ai cướp Khương Ninh đi, kể cả đó là một con mèo.

Âu Dạ Hàn lạnh nhạt nói: “Trước kia thích, bây giờ cũng không thích mèo nữa.”

Khương Ninh hơi bất ngờ, có phải bộ quần áo mèo con mà Mẹ Âu tặng cũng không hấp dẫn được Âu Nhi nhỉ? Lo lắng quá!

Lúc này Ba Âu mới mở miệng hỏi: “Các con định khi nào tổ chức đám cưới?”

Khương Ninh nói: “Không định tổ chức đám cưới, con tính đi du lịch với Âu Nhi.”

Lời cô vừa dứt, 3 người Âu gia kịch liệt phản đối, đặc biệt là Âu Dạ Hàn: “Tổ chức đi, giáo đường em thích đều sắp xây xong rồi, anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho em, để cho cả thế giới biết em là vợ của anh, xem ai còn có ý đồ xấu với em.”

Khương Ninh: “!!” Âu Nhi, anh nghĩ nhiều rồi, cô không có nhiều người thích như vậy, ngược lại anh ấy mới có nhiều phụ nữ theo đuổi ấy!

Ba mẹ Âu cũng đồng ý: “Đúng vậy, phải tổ chức thật hoành tráng, Âu gia đã lâu không có hỷ sự, lần này phải cho người dân đế đô biết con trai mình đã kết hôn rồi, đã trở thành người lớn, để những người nói xấu sau lưng không còn gì để nói.”

Mẹ Âu lại nói với Khương Ninh: “Ninh Ninh, con chỉ cần tập trung đến chuyện sinh con, việc tổ chức đám cưới cứ để mẹ lo không cần nhọc lòng.”

Khương Ninh mặt càng đỏ hơn, hô hấp cũng không thông.

Mà khuôn mặt Âu Dạ Hàn càng trở nên lạnh lẽo, mím môi không nói lời nào.

Ăn xong, Âu Dạ Hàn chủ động làm việc trong thư phòng.

Cha mẹ Âu nháy mắt rơi lệ: “Âu Nhi của chúng ta biết làm việc rồi, tốt quá, tương lai của Âu thị có hy vọng rồi.”

“Điều này chứng tỏ việc kết hôn rất có lợi, có lẽ thêm một đứa trẻ, Âu Nhi nhìn thấy đứa trẻ mập mạp mềm mại sẽ trỗi dậy tình cha mà từ từ khỏi bệnh hoàn toàn.”

Mẹ Âu quay đầu vội vàng dặn dò: “Ninh Ninh, mẹ cho con một viên hương thảo, lại đây, đến tối con nhất định sẽ thắng.”

Khương Ninh tò mò: “Hương thảo này mạnh đến vậy sao?”

Vào thư phòng, Âu Dạ Hàn kéo hết rèm lại, để bản thân chìm vào bóng tối.

Nằm sấp trên thảm, dùng tay kéo áo sơ mi lên, để lộ cơ bụng 6 múi, bắt đầu làm động tác chống đẩy khoảng 200 cái lại tiếp tục gập bụng.

Chẳng mấy chốc mồ hôi đã chảy đầm đìa, lăn dài trên cơ bụng.

Anh không ngừng tự nhủ, dù đêm nay bảo bối có cám dỗ anh bằng cách nào cũng phải kiềm chế bản thân, không được nhất thời nóng lòng, tương lai còn dài.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một tia sáng chiếu vào.

Tiếp theo, cánh cửa lại đóng lại, căn phòng tiếp tục chìm vào bóng tối.

Ánh đèn vàng ấm áp nhanh chóng được bật lên, Âu Dạ Hàn chỉ thấy một con mèo con trắng nhỏ dễ thương đi vào, thật đáng yêu.

Khương Ninh lúc này cũng trợn mắt nhìn Âu Nhi, anh không phải đang làm việc sao?

Sao lại… cởi… áo?

Vòng eo thon gọn, cơ bụng phẳng lì… nhìn lên, cô không dám nhìn…

Hu hu, cảm thấy mặt cô nóng rực, có lẽ do mặc quần áo dày quá.

Bộ đồ mèo con này thật sự dày hơn so với những bộ khác.

Âu Dạ Hàn lao tới, ôm lấy cô, u ám hỏi: “Có ai thấy em mặc như thế này không?”

Nhìn bộ dạng lãnh khốc của anh Khương Ninh hơi sợ: “Không, em tắm xong là thay ngay đến tìm anh.”

Âu Dạ Hàn lúc này mới nhẹ nhõm thở phào: “Em dễ thương như vậy, để người khác nhìn thấy anh sẽ ghen tỵ chết mất.”