Chương 46: Mẹ, là Lục Tam Gia đã cứu con, anh ấy là người tốt

Thất Hy hiện tại chắc chắn ngủ không nổi rồi.

Cô có chuyện vô cùng quan trọng phải làm.

Chính là đem hồn phách của mẹ bị Hắc Bọ Cạp lấy đi, đem hồn phách để lại vào trong người mẹ.

Mở cửa phòng của Thất Vãn Ninh, người trên giường vẫn ngủ say.

Thất Hy đem phù tụ hồn đã chuẩn bị sẵn sàng lấy ra.

Phù tụ hồn có ba tấm, Thất Hy ở bên cạnh giường đốt lá bùa đầu tiên, ở ngay cửa đốt lá bùa thứ hai, cuối cùng, ở ngay cửa sổ đốt lá bùa thứ ba.

Làm xong tất cả mọi thứ, cô liền lấy ra ngọc hồ lô mà cô đã lấy lại từ trên người Hắc Bọ Cạp, để trên trán của Thất Vãn Ninh.

Trên ngón tay đưa ra một tia linh lực, nhẹ nhàng tiếp xúc ngọc hồ lô.

Sau đó trong miêng thầm niệm chú tam hồn thất phách quy vị chú.

Những người huyền môn khác không biết làm phép như thế nào, nhưng Thất Hy thao tác lại tương đối đơn giản, cũng chỉ cần dùng vài phút, toàn bộ liền có thể hoàn thành.

Thất Vãn Ninh ở trên giường, vốn dĩ khuôn mặt bình tĩnh đó, mị tâm đột nhiên cau lại.

Thất Hy lên tiếng gọi: “ mẹ ơi.”

Người trên giường tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của cô, mí mặt khẽ động, ước chừng hai ba giây sau, liền từ từ mở mắt ra.

“Tiểu Hy?”

Thất Vãn Ninh mở mắt, liền nhìn thấy con gái bảo bối của mình, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Con sao vậy? nữa đêm không ngủ, chạy tới chỗ mẹ làm gì?”

Sau khi ánh mắt đã quen với ánh sáng, Thất Vãn Ninh liền từ từ ngồi dậy.

Thất Hy nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt đã đỏ hoe, liền nhào vào lòng của bà lại gọi một tiếng: “mẹ ơi!”

Tiếng mẹ này đem theo sự tiếc nuối từ kiếp trước.

Thất Vãn Ninh vỗ nhẹ lưng của cô, cười cô đã lớn vậy rồi, mà còn thích làm nũng.

“Tiểu Hy qua một đoạn thời gian nữa đã đủ 18 tuổi rồi, chính là cô gái lớn rồi.”

Thất Hy cũng sửng sốt một lát.

Bởi vì lời nói này của Thất Vãn Ninh nghe lại quá kì lạ rồi, dù sao cô cũng đã sớm qua sinh nhật 18 tuổi rồi.

Thất Hy lập tức ý thức được có một khả năng là, Thất Vãn Ninh mất đi một hồn một phách đó trong đoạn thời gian này đều không có một chút kí ức nào hết.

“Mẹ, mẹ có nhớ trước khi mở mắt mẹ đang làm gì không?”

Thất Vãn Ninh suy nghĩ một lúc, liền ngơ ngác lắc đầu: “Tiểu Hy, đầu của mẹ có chút choáng váng, chắc là bệnh đau đầu lại tái phát rồi, chỉ là bệnh cũ thôi.”

Thất Hy kêu bà nhìn xem tình huống trong phòng này.

Thất Vãn Ninh lúc này mới phát hiện bản thân hiện tại không phải là ở trong phòng của mình.

“Tiểu Hy, nơi này là?”

“Đây là viện điều dưỡng…..”

Thất Hy dùng một ít thời gian, đem sự việc xảy ra trong đoạn thời gian này nói hết cho bà nghe.

“Con nói là, tinh thần của mẹ đột nhiên xảy ra vấn đề, Cố Ngọc Sơn đem ta đưa vào viện điều dưỡng? sau đó, cái tên súc sinh đó đem con tặng lên giường của lão biếи ŧɦái! hắn còn có phải là người không hả!”

Thất Vãn Ninh nghe thấy bản thân bị chuẩn đoán ra bệnh thần kinh, cũng không cảm thấy kích động, nhưng khi bà nghe thấy những việc mà Cố Ngọc Sơn làm đối với Thất Hy, toàn thân tức giận đến run lên, hận đến muốn đem người đàn ông chết tiệt đó ngũ mã phanh thây.

Những năm nay, bà đã sớm biết Cố Ngọc Sơn đạo đức giả đến nhường nào, lại rất ích kỷ.

Nhưng bà không ngờ rằng, Cố Ngọc Sơn lại có thể súc sinh như vậy, lại có thể tàn nhẫn như vậy đối với một đứa trẻ mà hắn đã theo dõi từ nhỏ đến lớn.

Cô bé nhỏ gọi hắn là ba mười tám năm!

Tim của hắn là bị chó ăn rồi sao?

“Tiểu Hy, là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ được con.”

Thất Hy lo sợ bà quá tự trách, nên đã kể chi tiết cho bà nghe bản thân từ câu lạc bộ trốn ra, còn gặp được người tốt, cho nên, cũng không gặp phải tổn thương gì cả.

“Mẹ, là Lục Tam Gia đã cứu con, anh ấy là người tốt, chỗ ở hiện tại của mẹ, cũng là anh ấy sắp xếp đó.”

-----------------

Do chỉ có một mình mình là dịch giả cho nên đăng có chút chậm, mong mọi người thông cảm. Mình sẽ cố gắng mỗi ngày thêm vài chương ạ, , nếu như trong lúc đọc truyện có chỗ nào không vừa ý mọi người có thể để lại bình luận ạ mình sẽ cố gắng sửa lại cách dịch. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện mình dịch nha