Chương 45: Cô bạn nhỏ, nên trở về nghỉ ngơi rồi

Trang Châu Châu càng khóc càng lớn.

Cái khuôn mặt bị đập nát đó, cộng thêm tiếng khóc quái dị, thực sự rất đáng sợ.

Lục Ti Thâm cuối cùng cũng hiểu rồi, tại sao Thất Hy lúc trước nói, bọn quỷ này bình thường dáng vẻ không được đẹp cho lắm.

Cái gì mà không được đẹp cho lắm hả.

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí, nhưng lúc này cũng không đành lòng nhìn thẳng khuôn mặt của nữ quỷ.

Nhanh chóng di chuyển ánh mắt hướng cô gái nhỏ xinh đẹp, rửa mắt một chút.

Thất Hy vẫn một vẻ bình thường, nhàn nhạt mở miệng: “tôi trực tiếp đánh cô hồn phi phách tán, hoặc là tôi đưa cô xuống dưới, cô tự mình chọn một cái.”

“Đại sư, ngài đưa tôi xuống dưới đi!” Trang Châu Châu cũng không muốn tiếp tục ở nói này nữa.

“Được, sau khi cô xuống đó, đem sự viêc của bản thân nói với phán quan, có thể giảm đi một ít tội.”

Thất Hy không phải thấy tội nghiệp cô ta, mà là biến thành lệ quỷ cũng không phải là ý nguyện của cô ta, nên mới ra tay giúp cô ta một tay.

Lấy ra một tấm phù siêu độ, dán trên trán của Trang Châu Châu, trong miệng thầm niệm chú, chỉ thấy xung quanh nữ quỷ phát ra một vòng sáng màu vàng, linh hồn nữ quỷ càng ngày càng nhạt, sau đó biến mất cùng với ánh sáng đó.

Sau khi đưa nữ quỷ đi, Thất Hy bắt đầu đau đầu với cái tên tu luyện tà đạo này.

Cái tên này làm chuyện xấu, gϊếŧ người, nhưng những thứ này lại không thể dùng làm vật chứng ở trước tòa, không đủ để định tội của hắn, cho dù có báo cảnh sát, hắn cũng sẽ không nhận được hình phạt thích đáng.

Nói không chừng cái tên này, còn có thể dùng tà thuật chạy ra hại người lần nữa.

Nhưng Thất Hy cũng không thể ra tay gϊếŧ hắn.

Vậy thì bản thân sẽ bị bắt vào.

Lục Ti Thân nhìn thấy sự khó khăn của cô lúc này, đôi môi mỏng nhếch lên: “lúc nãy nghe hắn nói đến cục quản lí đặc biệt, chắc là chuyên môn xử lý những người giống như bọn họ, nếu như em đồng ý, tôi có thể gọi điện, kêu Vân gia bên đó đi liên lạc.”

Đôi mắt của Thất Hy sáng lên, nhanh chóng gật đầu.

Lục Ti Thâm trực tiếp ở trước mặt cô bấm gọi cho Vân gia, đem tình huống ở chỗ này đại khái nói một chút, bên đó đáp ứng vài câu, liền kết thúc cuộc gọi.

Tiếp theo đó, Lục Ti Thâm lại bấm gọi cho Lục Đông, kêu hắn lái xe đến đây, lại đưa vài người đến đây.

Thất Hy thấy Lục Đông đã tới, liền có ý thức vẫy tay với Lục Ti Thâm: “Tam gia, vậy anh về trước đi, em ở đây đợi Vân gia bên đó đưa người tới.”

Đôi môi của Lục Ti Thâm hơi nhếch lên, ánh mắt đen như mực, cười như không cười nhìn cô: “cô bạn nhỏ, em nên trở về nghỉ ngơi rồi, nơi này giao cho Lục Đông xử lý là được rồi.”

Trong lời nói của anh mang theo một chút giọng điệu dỗ dành, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú cao quý đó, Thất Hy làm gì có thể chịu được, liền ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh.

Lục Ti Thâm đích thân đưa cô trở về viện điều dưỡng.

Đưa cô về đến tận trước cửa phòng bệnh của Thất Vãn Ninh.

Sau đó mới nghiêng người, dùng đôi tay lớn xoa xoa đầu cô: “cô bạn nhỏ, số điện thoại tôi cho em không phải để làm vật trang trí, có chuyện gì thì có thể tìm tôi, nhớ rõ chưa?”

Thất Hy gật gật đầu, khuôn mặt trắng sứ ngẩng đầu hỏi: “chuyện gì đều có thể sao?”

Lục Ti Thâm dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, trầm giọng đáp: “Uh, đều có thể.”

Nhìn thấy anh xoay người rời đi, Thất Hy đọt nhiên chạy về phía anh, vươn cánh tay mảnh mai ra từ phía sau ôm chặt anh.

“Lục Ti Thâm, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh, vẫn ở đây!

Cảm ơn anh, luôn ở bên cạnh em!