Chương 35: Trên đầu đội mũ xanh phát sáng

Thiên nhãn của Thất Hy cũng bị hạn chế, không phải cô muốn xem gì thì sẽ xem thấy cái gì.

Hình ảnh trước mắt chỉ có nhiêu đó liền dừng lại.

Khi mở thiên nhãn lần nữa, liền thấy một hình ảnh khác.

Là hình ảnh Thu Dung và người đàn ông có hình xăm đó.

Người đàn ông đã cởi đi áo choàng, phần lưng lộ ra ngoài và cái đầu trần to đầy những hình xăm màu xanh đen, chính giữa đầu có một hình xăm con mắt kì lạ.

Không biết có phải cảm giác gì đó không đúng không, cứ cảm cảm giác cái hình xâm con mắt đó đang nhìn cô vậy.

Những hình ảnh tiếp theo có chút cay mắt rồi.

Mấy hôm nay sao cô cứ thấy mấy cái hình ảnh này? cũng may rằng lần này chỉ có một mình cô thấy.

Thất Hy nhanh chóng thu lại ánh mắt, đem thiên nhãn đóng lại.

Lại ngẩn đầu nhìn Cố Ngọc sơn, chỉ cảm thấy trên đầu ông ta đội nón xanh đang phát quang phát sáng.

Những hình ảnh này, đã đủ chứng minh rằng những phân tích của cô là đúng, hồn phách của Thất Vãn Ninh đúng thật là có vấn đề, mà Thu Dung chính là người đứng sau chuyện này.

Chỉ là bây giờ tin tức của Thất Hy có hạn, nên cũng không biết người đàn ông mặc áo choàng đen đó ở nơi nào.

Nhưng cô khẳng định, hôm nay Thu Dung thấy mẹ của cô vẫn tốt như vậy, rất nhanh sẽ đi tìm người đàn ông đó.

Thất Hy suy nghĩ một lúc, liền nhờ nữ quỷ trong ngọc cổ giúp đỡ, kêu cô ấy đi theo Thu Dung.

“Cái người đàn ông đó có thể lấy hồn phách của người khác, chắc cũng có thứ gì đó, cô tránh xa một chút, chỉ cần kiếm được chỗ ẩn thân của hắn là được.”

Thất Hy không quên dặn dò vài câu.

Cô đúng là muốn nhanh chóng giúp mẹ cô lấy lại hồn phách, nhưng cũng không muốn tiểu Hồng hồn phi phách tán.

Nữ quỷ tiểu Hồng gật gật đầu, liền đi theo phía sau Thu Dung.

Thất Hy cũng không nghĩ rằng lại nhanh mất kiểm soát như vậy, đêm hôm đó trở về liền đi kiếm người đàn ông đó.

Nữ quỷ nghe theo lời của Thất Hy, vẫn đi theo Thu Dung đem hướng đi của Thu Dung báo cáo cho Thất Hy.

“Ở thành tây có một quán bar, đằng sau có con phố nhỏ, có một khách sạn? tên khách sạn là khách sạn ánh dương? Thu Dung vào phòng thứ hai phía bắc trên tầng ba? được rồi, tôi biết rồi.”

Thất Hy từ miệng của tiểu Hồng biết được vị trí chính xác, liền không chậm trễ nữa, nhanh chóng tìm ra thất tinh kiếm, kính bát quái, còn có những lá bùa công kích mà lúc trước cô đã vẽ, toàn bộ đều nhét vào ba lô con vịt nhỏ của cô.

Thất Hy thay một bộ đổ thể thao dễ di chuyển, buộc tóc đuôi ngựa, lên đường.

— — —

Quán bar trong con phố nhỏ ở thành tây.

Sau mười giờ là thời điểm kinh doanh bận rộn nhất.

Nơi đầy giải trí và sống động.

Thất Hy mặc một bộ đồ thể thao, xách trên tay balo hình con vịt nhỏ màu vàng, đứng trên dường này, giống như một học sinh ngoan vô tình đi lạc vào nơi này.

Khách sạn ở đằng sau quán bar, cho nên, cô phải đi xuyên qua con phố này mới được.

Ai ngờ rằng, mới đi được hai bước, liền bị mấy tên say rượu chặn lại.

“Em gái nhỏ, đến đây chơi một mình à? đi, uống với anh đây vài ly.”

“Đừng sợ, anh đây không phải là người xấu.”

……….

Thất Hy lúc này có chuyện gấp cần xử lí, làm gì có thời gian cùng họ nói nhảm.

Khóe môi hiện lên một tia sát khí lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp ấy tràn đầy sát khí: “tránh ra, chó ngoan không cản đường!”

Những kẻ say rượu đó mặc dù uống quá nhiều, nhưng không mù, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Giả bộ cái gì, đêm hôm một mình tới đây, không phải muốn tìm anh đây chơi cô sao?”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không chơi không cô đâu, giá cả dễ thương lượng.”