Chương 34: Một tên cặn bã, một con tiểu tam, đang dạy cô làm việc?

Trong phòng cao cấp của viện dưỡng lão.

Thất Hy ngồi trên sofa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đôi nam nữ đối diện.

Cố Ngọc Sơn vẫn mặc đồ tây, ngay cả dây thắt lưng cũng không thể đem cái bụng mỡ của hắn thu lại, khuôn mặt dầu sáng bóng.

“Tiểu Hy, ba hôm nay đến thăm con và mẹ con, dì Thu Dung cũng rất lo lắng cho hai người, nên cũng đến đây thăm hai người.”

“Tiểu Hy, con và mẹ con dạo này có khỏe không? Dì Dung nghe nói con đã dọn đến viện dưỡng lão, dì đặc biệt lo cho con.”

Khuôn mặt Thu Dung được trang điểm tinh xảo, được chăm chút kỹ lưỡng càng bộc lộ sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, khi cười sẽ có một chút phong tình.

Nhưng dù cô ta có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không bằng một phần mười khí chất của Thất Vãn Ninh, nếu không phải Thu Dung phẩu thuật thẩm mĩ vài lần, tham gia vài lần lớp tập thể dụng thể hình.

Thất Hy nhếch môi, khóe môi hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Tôi vẫn tốt đây, bác sĩ nói bệnh tình của mẹ cũng chuyển biến tốt…..cũng có thể không bao lâu, liền có thể trở về Thất gia.”

Cố Ngọc Sơn và Thu Dung nghe cô nói như vậy, vẻ mặt lo lắng giả tạo cũng nứt ra một vết nứt. Đều sửng sốt rồi cũng không trả lời.

Trong mắt Thất Hy hiện lên một tia lạnh lùng: “sao hả? không hoan nghênh tôi và mẹ về ở hả?”

Cố Ngọc Sơn phát hiện bản thân thất thần rồi, lập tức nở một nụ cười giả tạo: “Tiểu Hy sao con lại nghĩ như vậy? ba đương nhiên hoan nghên con và mẹ trở về ở rồi, ngày nào cũng mong chờ ấy chứ.”

“Đúng rồi, ba nghe Nhân Nhân nói, nhìn thấy còn và Lục Tam Gia ở cạnh nhau, tại sao ba lại không biết, con và Lục Tam gia quen biết từ lúc nào?”

Mục đích lần này Cố Ngọc Sơn đến, đương nhiên không phải đến thăm hai mẹ con này có sống tốt hay không.

Hắn là vì việc của Lục Tam gia mà đến, Hắn muốn biết Thất Hy và Lục Tam gia là có quan hệ gì.

Thất Hy khinh bỉ nhếch khóe miệng: “ Nhân Nhân? gọi thân thiết như vậy, nếu không biết, còn tưởng rằng là con gái ruột của ông đấy?”

Vẻ mặt của Cố Ngọc Sơn và Thu Dung lại thay đổi.

Thất Hy lại cười nói: “Tôi đùa đấy, cô ta lúc trước nói với tôi, bố của cô ta sớm chết rồi, lúc này mồ cũng xanh cỏ rồi.”

Cố Ngọc Sơn ho khan vài tiếng để che đi sự chột dạ: “chúng ta không nói về chuyện của nó nữa, Tiểu Hy, con và Lục tam gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? con mới 18 tuổi, ba sợ con sẽ bị người lừa gạt.”

Quan hệ giữa cô và Lục Ti Thâm, cô không định giải thích với bọn họ.

Chỉi có điều cô cũng rất hiếu kì, Thu Nhân Nhân nói gì về quan hệ của cô và Lục Ti Thâm ở trước mặt bọn họ.

“Quan hệ của tôi và anh ấy, Thu Nhân Nhân không phải đã nói với mấy người rồi sao?”

Thu Dung mở miệng: “Nhân Nhân nói, cái vị Lục tam gia đó bỏ ra vài tỷ, mua một đống ngọc thạch để lấy lòng con. Con tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu hư vinh như vậy, dùng thanh xuân với thân thể đi đổi lại những thứ đó, sau này người ta sẽ nghĩ con như thế nào?”

Thất Hy bị bọn họ làm cho vui vẻ mà.

Một tên cặn bã, một con tiểu tam, đang dạy cô nên làm thế nào?

“Mấy người có thời gian dạy dỗ tôi, còn không bằng đi dạy dỗ Thu Nhân Nhân, mặt dày không biết xấu hổ bám lấy Lục tam gia, tiếc rằng cô ta như vậy, có cho thêm tiền, Lục tam gia cũng không cần.”

Thất Hy cũng lười nghe bọn họ phí lời, liền mở thiên nhãn nhìn qua hướng của Thu Dung.

Trước mắt hiện lên một hình ảnh.

Là Thu Dung và một người đàn ông lạ.

Một người đàn ông mặc một chiếc áo choàng kỳ lạ, đội chiếc mũ đen che đi nữa khuôn mặt, cổ tay và mu bàn tay lộ ra đầy những hình xăm.

Thất Hy nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Thu Dung: “Không phải ngươi nói con tiện nhân đó rất nhanh sẽ chết sao? tại sao bây giờ cô ta còn sống tốt như vậy? cô ta không chết! Cố Ngọc Sơn sẽ không lấy tôi.”

Người đàn ông mặc áo choàng đen nói: “mệnh cách của người phụ nữ này không bình thường, có nhân quả với một người rất cao quý, không dễ chết như vậy. Cho nên trước mắt chỉ có thể lấy đi một hồn một phách của cô ta.”

Vẻ mặt Thu Dung trở nên hung dữ: “tôi muốn bà ta chết! tôi muốn bà ta chết!”