Cảnh Thiếu Ngôn nghe vậy, cười lạnh nói: “không thể nào, Thất Hy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”
Cho dù Thất gia có nhiều tiền hơn Cảnh gia cũng không có khả năng mua được nhiều như vậy.
Thu Nhân Nhân cũng gật đầu đồng ý: “Tiểu Hy, chắc cũng vì mặt mũi, mới nói đùa thôi ấy mà.”
“Cô ấy không có, tôi có.”
Một giọng nam trầm khàn khàn truyền đến từ sau vách ngăn, thanh âm lạnh lùng vô cảm.
Sau vài giây, vách ngăn bị kéo ra, bàn tay đặt trên vách ngăn, ngón tay thon gọn, toát lên ánh quang trắng lạnh.
Từ bên trong phòng trà bước ra.
Người đàn ông mặc vest đen, cao khoảng 1m85, eo thon, vai rộng, lưng thẳng, đường nét trên khuôn mặt dường như được chạm khắc tinh tế, hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt như vực sâu có thể hút người khác vào đó.
Lúc này, khuôn mặt nghiêm túc đứng ở đó, cho người khác có một cảm giấc xa lạ thờ ơ.
“Tam gia!!”
Thất Hy thấy anh bước ra, liền chạy tới trước mặt anh.
“Cho nên, là Tam gia mua hết số ngọc đó sao?”
Lục Ti Thâm cụp ánh mắt xuống, hướng cô gái nhỏ này, nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Cho nên số ngọc này không phải Tiểu Hy mua sao, là vị tiên sinh này mua, đúng không? vậy vị tiên sinh này có thể nhường viên ngọc trên tay của Tiểu Hy cho tôi không? mẹ của tôi sắp qua sinh nhật, tôi muốn tặng cho bà ấy.”
Thu Nhân Nhân nói rồi mắt hồng hồng, cắn chặt môi muốn khóc không khóc.
Thất Hy quá hiểu Thu Nhân Nhân rồi, con tiểu bạch liên hoa này lại bắt đầu giả bộ đáng thương rồi.
Thất Hy thấy cô ta ở trước mặt Lục Ti Thâm giả bộ đáng thương, cũng gấp rồi, không phải là giả bộ đáng thương sao? ai mà không biết? cô là chuyên môn học ngành biểu diễn đó.
“Tam gia…..em cũng rất thích khối ngọc này, anh có thể đừng giúp cô ta giành ngọc này từ trong tay em có được không?”
Cô gái nhỏ nói rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đó đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, đôi mắt như nai ươn ướt, đâm thẳng vào trong tim anh.
“Không được khóc, ai nói cho cô ta hả?”
Rõ ràng là lời uy hϊếp, nhưng âm thanh lộ ra một ra một chút sủng nịnh.
Lục Ti Thâm thu lại ánh mắt trên người Thất Hy, quay sang phía Thu Nhân Nhân, biểu tình đó, u ám như muốn gϊếŧ người.
“Cô, có thể cút rồi!”
Sắc mặt Thu Nhân Nhân trắng bạch, ánh mắt oán hận nhắm chặt phía Thất Hy.
Tống Phi cũng làm động tác tiễn khách: “hai vị muốn mua ngọc, vậy thì đi cửa hàng khác đi, mạc vân cư chúng tôi không còn ngọc nữa.”
Cảnh Thiếu Ngôn từ khi nhìn thấy Lục Ti Thâm bước ra, liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lục Tam Gia!!!
Lục Ti Thâm!!!
Bảy nhà tài phiệt lớn nhất Đế Quốc, nắm hai phần ba mệnh mạch kinh tế của thế giới, mà Lục Ti Thâm một mình nắm một nữa!
Hắn từng gặp qua Lục Ti Thâm trong tiệc rượu một lần.
Tuyệt đối không nhận nhầm người.
Thất Hy làm sao lại đi cùng Lục Ti Thâm?
Cảnh Thiếu Ngôn biết có bao nhiêu người muốn làm quen với Lục Ti Thâm, cho dù có mối liên hệ nhỏ xíu.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Liền đưa tay ra, mỉm cười nịnh nọt: “Tiểu Hy, em không giới thiệu chúng ta cho Tam gia sao? vậy anh tự mình giới thiệu đươc rồi, tôi là Cảnh Thiếu Ngôn của Cảnh Hoa Tập Đoàn, Tam gia chào ngài.”