Lục Ti Thâm nhận được điện thoại của viện dưỡng lão, biết được ông nội xảy ra chuyện, liền gấp gáp lo lắng chạy tới.
Ai ngờ, sau khi mở cửa.
Liền nhìn thấy cảnh một già một lớn đang ngồi trên sofa xem TV.
Lão gia tử một tay đùi gà, một tay cầm ly nước cam, đang cụng ly với cô gái nhỏ.
Tiếng cười có lực như vậy, nhìn cũng không giống như là dáng vẻ phát bệnh nha.
Cho nên, Lục Ti Thâm bắt đầu nghi ngờ, có phải là Lục lão gia tử cùng bác sĩ của viện dưỡng lão cấu kết lừa anh đến đay hay không.
Nhưng rất nhanh, phản ứng của hai người khi nhìn thấy anh, liền xua tan sự nghi ngờ của Lục Ti Thâm.
“Tam gia!”
Thất Hy tính tính, bản thân đã bao lâu chưa gặp anh rồi.
Lúc này anh xuất hiện trước mặt cô, làm cho cô kích động thiếu chút nữa liền nhào về phía anh.
Lục Ti Thâm nhìn thấy cô bé đột nhiên đứng dậy từ trên ghế sofa, đôi mắt xinh đẹp ấy sáng như những ngôi sao nhỏ.
Đôi mắt ấy vui vẻ sáng lấp lánh giống như muốn tràn ngập ra vậy.
Vì Thất Hy đứng dậy quá gấp, lúc nãy còn giúp Lục lão gia tử đuổi tà, lại tiêu hao số linh lực ít ỏi đó, thân hình lắc lư qua lại, một vẻ muốn ngã về phía trước.
Thân thể Lục Ti Thâm phản ứng nhanh hơn so với đại não, đôi chân bước nhanh về phía trước, đem cô bé suýt ngã ôm lấy.
Cô bé này nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng.
Thân thể mềm mại đến lạ thường.
Thất Hy nhân cơ hội hấp thụ tử kim long khí từ trên người anh, liền bị anh ném trở về trên sofa.
“Tiểu Thâm, sao cháu lại đến đây?”
Lục lão gia tử cũng có chút kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện.
Ánh mắt của Lục Ti Thâm liền thu hồi từ đôi chân trắng nhỏ nhắn, đem cảm xúc trong mắt áp chế xuống.
“Người trong viện dưỡng lão liên lạc cho cháu, nói rằng người lại phát bệnh rồi.”
Nhắc đến căn bệnh lạ của mình, Lục lão gia tử liền cảm thấy vô cùng kích động.
“Đúng đúng đúng, cháu tới vừa đúng lúc, để Tịch nha đầu cẩn thận giải thích cho cháu, cái bệnh này của ông gọi là gì ấy nhỉ?”
“Châm hình nhân, Lục gia gia bị người xấu dùng hình nhân nguyền rủa rồi.”
Vốn dĩ Thất Hy không muốn bộc lộ thân phận thân phận đại sư trước mặt Lục Ti Thâm.
Nhưng việc xảy ra trên người Lục lão gia tử, cô cũng không thể thấy mà không quản được.
Kiếp trước, lúc cô ở bên cạnh Lục Ti Thâm, Lục lão gia tử đã qua đời rồi.
“Châm hình nhân?” Lục Ti Thâm đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
“Châm hình nhân,.........” Thất Hy lại đem những lời lúc trước giải thích với Lục lão gia tử lúc trước nói lại một lần cho Lục Ti Thâm nghe.
Giải thích cái gì là châm hình nhân.
Lục Ti Thâm nghe xong, liền cong ngón tay gõ lên vầng trán nhỏ nhắn mịn màng ấy của cô: “cô bạn nhỏ không tập chung học hành, học người ta trở thành tiểu thần côn hả?”
Những thứ quỷ vẽ bùa lúc trước thì thôi đi, lúc này còn lôi ra châm hình nhân cái gì nữa.
Chẳng lẽ bài tập về nhà của tiểu nha đầu này không đủ nhiều sao?
“Sau này, ít xem những cuốn sách nhảm nhí nghe chưa, có thời gian, bài tập về nhà làm nhiều một chút.”
Thất Hy phồng má, trên khuôn mặt viết rõ không vui vẻ.
“Đợi qua kỳ nghĩ hè này tôi đã lên đại học năm hai rồi, thời đại mới của học sinh đại học, là không có bài tập về nhà đâu! ĐẠI THÚC!!!”
Lục lão gia tử ở bên cạnh, thiếu chút nữa liền bị tên cháu trai này chọc tới tăng huyết áp.
Khó khăn lắm mới tìm thấy cháu dâu, đừng để cô lại chạy mất chứ.
“Lục Ti Thâm, nếu cháu dám đem con bé chọc khóc, ta sẽ không tha cho cháu.”
Thất Hy ngẩn khuôn mặt nhỏ, có chút tức giận, nói: “nếu anh không tin có thể tìm những bác sĩ y tá hỏi chuyện.”