Chương 22: Cô gái nhỏ khơi dậy dòng chảy ngầm trong lòng anh

Cho dù cô không nói, Lục Ti Thâm cũng sẽ kêu người tới hỏi rõ ràng.

Tuy nhiên, những gì anh nghe được từ những người đó nằm ngoài dự đoán của anh.

“Cô bé đó tay cầm linh phù ấn lên trán lão gia tử, kỳ lạ thay, lão gia tử thực sự không cử động nữa, giống như bị thứ gì đó cố định vậy.”

“Cô bé đó trong miệng lẩm bẩm gì đó, ngón tay kẹp giữa lá bùa, đột nhiên, lá bùa liền bốc cháy.”

“Cô bé đó thật sự quá thần kì rôi!”

…..

Lục Ti Thâm tay ấn nhẹ ấn đường, việc này liên quan đến an nguy của ông nội, anh không dám tùy tiện đưa ra kết luận.

Thấy anh đẩy cửa trở lại.

Thất Hy vội vàng chạy tới, giống như đứa bé làm việc tốt đang chờ người lớn khen thưởng.

“Tôi không lừa anh đúng chứ! Lục gia gia thật sự bị người xấu châm hình nhân rồi.”

Ánh mắt Lục Ti Thâm rơi vào đôi chân trắng nõn của cô đạp trên sàn nhà, ánh mắt tối sầm lại.

“Sao không đi tất?”

Thất Hy: hả???

Đang trong mùa hè, vừa mới tắm xong lại chuẩn bị đi ngủ, nếu đi tất thì kì lạ lắm luôn!

Lục Ti Thâm đến gần cô, ánh mắt khóa chặt chân cô, khóe miệng hiện lên một ngụ cười tà ác: “không đi tất, chạy chân trần, cẩn thận bị cắn.”

Thất Hy: “.....”

Thất Hy còn chưa kịp hỏi, bị con gì cắn?

Lục Ti Thân liền đem cô xách lên, ném trở lại sofa.

“Tôi mấy ngày này ở lại, đợi lúc ông nội lần nữa phát bệnh, tận mắt chứng kiến tiểu thần côn cô làm sao làm phép.”

Thất Hy biết anh là người, trải qua rất nhiều chuyện, nên anh rất khó để tin tưởng người khác.

Nhưng một khi tin tưởng, liền không dễ dàng nghi ngờ.

Gật gật đầu: “được, nhưng mà, bùa đuổi tà của tôi dùng hết rồi, cần phải đi mua một ít nguyên liệu, vẽ lại.

Giấy vàng và chu sa lúc trước cô mua, toàn bộ đều bị cô vẽ thành bùa bình an và bùa hộ thân rồi,

Bởi vì, Lục Ti Thâm nguyên một thân tử kim long khí, những thứ tà đạo không dám ra tay với anh.

Chỉ có bùa bình an và bùa hộ thân mới có thể sử dụng.



Thất Hy cũng không nghĩ tới, lúc ngày thứ hai đi mạc vân cư.

Luc Ti Thâm đích thân đi với cô.

Trong xe, Lục Ti Thâm nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái nhỏ đeo chiếc ba lo con vịt nhỏ, lúc này ôm trong lòng, cúi đầu nắm lấy mỏ vịt.

Dưới ánh mắt của Lục Ti Thâm, có thể nhìn thấy cái cổ thiên nga thon thả và xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng của cô.

Lúc thiếu nữ ngẩng mặt lên, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, khuôn mặt nhỏ ngây thở gợi lên dòng chảy ngầm trong lòng của Lục Ti Thâm.

Bàn tay để trên ghế da đột nhiên nắm chặt, nhắm mắt lại, thả lổng một lúc mới mở ra.

Xe dừng lại trước cửa của mạc vân cư.

Thất Hy chạy nhảy xuống xe, tiếp đó Lục Ti Thâm từ một bên đôi chân dài bước xuống.

“Đai sư, ngài tới rồi, nhanh, mời vào trong. Tôi đã nói mà, ngày hôm nay mắt trái cứ cứ giật giật,....thì ra là sắp gặp được đại sư nha.”

Tống Phi sau khi thoát qua một kiếp, trở lại liền kể với người tiếp đãi việc mà bản thân gặp phải.

Vì vậy, lúc này thái độ của người tiếp đãi ở mạc vân cư, chỉ có thể dùng hai chữ kính trọng.

Thất Hy: “....”

Cũng không cần phải khoe khoang như vậy.

Người tiếp đãi mở mở miệng, còn muốn nói gì đó, liền nhìn thấy người đàn ông đứng sau cô, biết điều ngậm miệng lại.

Tống Phi rất nhanh liền xuất hiện, trên mặt mang theo sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với đại sư.

Tuy nhiên, rất nhanh anh liền chú ý tới sự tồn tại của Lục Ti Thâm.

Người đàn ông này mặc dù chỉ đứng đó không nói chuyện, cũng vẫn có khí thế mạnh mẽ.

“Lục tam gia, ngài tới là muốn tìm Ngũ gia nhà chúng tôi hay sao? nhưng mà hôm nay Ngũ gia của chúng tôi không đến cửa hàng a~”

Lục Ti Thâm được gọi là Tam gia, không phải là do xếp hạng thứ ba ở trong Lục gia.

Mà là trong bảy gia tộc giàu có ở Đế đô, bảy người chơi chung với nhau quan hệ thân thiết, xếp hạng thứ ba.

Đằng sau mạc vân cư là Vân gia, Vân Ảnh của Vân gia dựa theo độ tuổi, xếp hạng thứ năm, cho nên, đều gọi anh là Vân ngũ gia.

Lúc trước Lục Ti Thâm đã từng đến mạc vân cư, Tống Phi mới vừa nhìn qua liền nhận ra anh.