Chương 19: Cho nên, ngoan, cách xa tôi chút

“Thử? làm sao thử?” Lục Ti Thâm mím đôi môi mỏng đáp, chỉ xem là trêu chọc cô.

Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi mảnh cong lên như cánh ve sầu, giữa hai lông mày lộ ra vẻ nghiêm túc, cô thực sự đang suy nghĩ xem nên thử như thế nào.

“Trước tiên chúng ta có thể gặp mặt nhiều hơn, không đính hôn cũng có thể nha. Đợi xác định rồi, sau khi chúng ta ở bên nhau, chúng ta mới đính hôn cũng không muộn.”

Thất Hy thâm tình, biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại vô cùng chân thành.

Những lời Lục Ti Thâm muốn cười nhạo cô tới miệng rồi, vẫn là bị anh nuốt xuống.

Có một chút phiền não kéo kéo cổ áo.

Lúc nãy anh có một lúc cảm giác rằng, vậy mà thật sự có chút cảm động, muốn cùng cô thử xem sao.

Nhưng tấm ảnh trên mộ bia đó dường như đang dùng ánh mắt oán hận nói cho anh biết, anh đừng có nằm mơ nữa.

“Cô bạn nhỏ, tôi không có thời gian chơi trò chơi vô vị này mới cô.”

“Cho nên, ngoan, tránh xa tôi một chút, càng xa càng tốt!”

Thất Hy chán nản rủ vai, anh sao lại đem cô đẩy ra nữa rồi!

Cho nên, kiếp trước, anh yêu cô từ lúc nào vậy?

Thất Hy cũng chỉ im lặng vài phút.

lập tức hồi sinh đầy máu rồi.

Hiện tại anh không thích cô, cũng không sao cả.

Vậy thì cô cố gắng nổ lực, nổ lực làm cho anh thích cô.

Cả hai về đến viện dưỡng lão.

Lục lão gia gia liền mỉm cười đi tới, hỏi Thất Hy: “Thất nha đầu, xú tiểu tử này đưa cháu đi đâu chơi? cháu chơi có vui hay không?”

Thất Hy vui vẻ cong đôi môi hồng, nở một nụ cười đặc biệt sáng lạng: “anh ấy đưa cháu đi hóng gió, phong cảnh cũng không tệ, có cây, có cỏ, có hoa, còn có đá.”

Lục Ti Thâm nhàn nhã ngồi trên sofa, mắt híp lại, nghe cô gái nhỏ này nói nhảm.

Nghĩa trang, không phải là có cây có cỏ có hoa, còn có đá sao?

Lục lão gia gia bị cô làm cho cui vẻ.

Sau khi cô rời đi, liền kéo anh khen ngợi cô thêm một lúc.

Lời trong lời ngoài đều khen tiểu nha đầu đó tốt đến cỡ nào.

Tình duyên của Lục Ti Thâm luôn rất ít, hiện tại người duy nhất trong Lục gia cũng chính là Lục lão gia, người ông nội này.

Cũng chỉ có ở trước mặt ông nội, anh mới đem sự điên cuồng của mình thu lại.

Ông nội lại thích cô gái nhỏ đó như vậy, vậy bản thân phải cách cô xa một chút. Lỡ cô bị anh khắc chết, ông nội lại đau lòng.



Thất Hy vốn tưởng rằng, Lục lão gia gia sống bên cạnh, cô có thể thường xuyên gặp được Lục Ti Thâm.

Ai ngờ rằng, những ngày sau đó, cô đều không đợi được người tới.

Lục lão gia gia nhìn ra được tâm tình của cô, còn đặc biệt giúp cô gọi điện cho Lục Ti Thâm, kêu anh đến đây.

Nhưng bên đó đều dùng lí do “bản thân rất bận” từ chối.

Dù biết lí do, nhưng cũng không tránh khỏi tâm trạng có chút buồn.

Gà rán và bánh kem trong tay cũng không cảm thấy ngon nữa. Buổi tối trước khi ngủ, Thất Hy như cũ ngồi thiền.

Đem những công pháp tu luyện linh lực luyên qua một lần.

Nghe thấy cách vách truyền tới tiếng động không nhỏ, lo lắng Lục lão gia gia xảy ra chuyên, liền mặc đồ ngủ mang dép chạy qua.

Lúc này trong phòng đã tụ tập không ít người.

Trừ đi những người thường ngày chăm sóc Lục lão gia gia, còn có vài vi bác sĩ.

Mọi người tập chung bên cạnh Lục lão gia gia.

Hiện trường có chút hỗn loạn.

Còn Lục lão gia gia đang nằm trên giường, toàn thân co giật, một lúc nói nóng, một lúc nói lạnh, một lúc lại nói đau đầu, một lúc lại nói bị ai đó lấy kim đâm, toàn thân đều đau.

Càng thêm nguy hiểm là, thân thể Lục lão gia gia uốn cong một cách kì lạ.

Cánh tay thiếu chút đã bị bẻ gãy.

Thất Hy nhìn thấy tình huống không đúng, liền lao tới, đem người đè xuống.