Chương 18: Tôi, tôi còn vượng phu cơ

Lục Ti Thâm nheo mắt lại, đôi mắt hắc ám đó âm trầm liếc nhìn cô gái nhỏ này một cái.

“Cô bạn nhỏ, chơi đủ chưa?”

Trong lòng Lục Ti Thâm vấy lên một cảm giác khó chịu vô cớ, anh không mang cô đến đây chào hỏi mẹ anh.

Bàn tay to lớn nâng lên, nhẹ nhoàng xoa chiếc cằm bé nhỏ, giọng điệu hiện lên vẻ tà ác.

“Muốn biết mẹ tôi tại sao mất không?”

Thất Hy chớp chớp đôi mắt to thanh thuần, lắc lắc đầu.

“Bà ấy là bị tôi khắc chết!”

Đôi mắt Lục Ti Thâm lúc này đặc biệt âm trầm, không có một chút nhiệt độ, lông mày cũng âm trầm. Giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo một vẻ điên cuồng.

Bàn tay to lớn nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Muốn từ trên khuôn mặt cô tìm thấy hình ảnh quen thuộc.

Đó là nổi sợ hãi khi nhìn thấy một kẻ điên.

Đó là nổi sợ hãi khi đối mặt với một con quái vật.

Nhưng không có.

Đôi mắt trầm lặng như nước thu chớp nhìn anh, đôi mắt to trong veo và ẩm ướt, trong sáng như hạt thủy tinh.

Trừ đi một tia bối rối, còn lại đều chỉ là đau lòng?

Cô cảm giác đặc biệt đau lòng thay anh!!!

Lục Ti Thâm cười giễu cợt, đôi mắt xâu không đáy như vực thẳm, lạnh như hàn đàm.

Anh nắm lấy tay cô, nữa lôi nữa kéo, đi về phía trước.

Dừng lại ngay trước một bia mộ khác, bia mộ đó là của một cô bé tầm bốn năm tuổi.

Thất Hy nhất thời còn chưa kịp kinh ngạc nữa?

Liền nghe anh mở miệng: “biết đây là ai không? vị hôn thê của tôi, hôn ước từ bé, mới đính hôn chưa được hai ngày, liền qua đời rồi.”

Thất Hy có thể cảm nhận được, khi anh nói những lời này, tử kim long khí trên thân anh đột nhiên bạo phát điên cuồng.

Hiện tại tâm tình của anh nhất định không tốt!

Rất tệ!!!

Thất Hy vừa muốn mở miệng an ủi anh, liền bị anh nắm lấy cổ tay, hướng về phía trước kéo đi.

“Tới đây, giới thiệu rõ tàng cho cô một chút nữa nhé, vì này đây, là vị hôn thê thứ hai của tôi, sau khi đính hôn với tôi được một tháng thì mất, tai nạn xe, thân đầu phân lìa.”

“Trước đó còn có vài vị nữa, muốn đi xem xem, chào hỏi một tiếng không?”

Lục Ti Thâm nói xong liền cười lớn, giống như mộ kẻ điên cuồng,ngang ngược.

Thất Hy kiếp trước cũng là sau khi chết, mới thấy được vẻ điên cuồng này của anh.

Ánh mắt lúc này của anh, giống y hệt như lúc anh ôm lấy thi thể của cô nói ngủ ngon.

Thất Hy đương nhiên không cảm thấy sợ anh.

Chỉ là đau lòng thay anh thôi.

Đặc biệt đau lòng thay anh.

“Lục….tam gia, tôi không sợ đâu.” Thất Hy ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ giọng nói một câu.

“Không sợ? vậy cô đỏ mắt làm gì?” Lục Ti Thâm ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên anh không tin lời cô nói.

Thất Hy nhẹ rũ mắt xuống, mím môi: “tôi chỉ là đau lòng vì anh.”

Lục Ti Thâm lạnh lùng nói: “đau lòng vì tôi? cô bạn nhỏ, cô dường như có hiểu lầm gì đó? người chết là bọn họ, cũng không phải là tôi. Đính hôn với tôi, người tiếp theo chính là cô…..”

Lời của anh, làm cho đôi mắt của Thất Hy càng đỏ hơn.

“Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, tôi với bọn họ không giống nhau.”

Tử kim long khí không khắc cô, ngược lại đối với cơ thể cô càng có lợi.

“Chỗ nào không giống nhau?” nha đầu này không chỉ không bị bản thân dọa chạy mất, cũng là ngoài dự định của Lục Ti Thâm.

“Tôi phúc lớn mạng lớn, là một người có phúc. Tôi, tôi còn vượng phu nữa cơ.” Thất Hy nghiêm túc nói nhảm.

Lục Ti Thâm bị cô làm cho vừa giận vừa buồn cười.

Cô bé nhỏ này da mặt dày thật.

Thất Hy cảm giác thân phận vị hôn thê này cũng không tệ. Sau này đi tìm anh cũng có lí do chính đáng.

Cho nên, không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Nếu như anh không tin, chúng ta có thể thử xem sao.”