Chương 17: Tam gia, chúng ta đi đâu chơi vậy?

“Bạn nhỏ cái gì, nha đầu này là vợ của cháu, cháu đừng có mà bắt nạt con bé.”

Ông cụ dùng đôi mắt đầy bất mãn trừng anh một cái.

Lục Ti Thâm khóe miệng cong lên lười nhếch cười nhẹ: “được, vậy cháu đưa cô—Vợ nhỏ của cháu, đi ra ngoài chơi một lát.”

Lục lão gia thấy thái bộ của anh chuyển biến, liền hài lòng gật đầu, vui vẻ, liền đem Thất Hy đẩy qua.

“Đi đi đi, bọn trẻ lai đứa đi chơi đi, không cần ở đây chăm sóc ông già này.”

Thất Hy loạng choạng một cái, liền rơi vào một vòng tay rộng rãi, thoang thoảng một mùi hương lạnh lẽo.

Vừa đứng vững, liền bị Lục Ti Thâm ôm lấy eo, dẫn cô rời khỏi ánh mắt của ông.

“Tam gia,..... chúng ta đi đâu chơi vậy?”

Ánh mắt thông minh của cô gái nhỏ thông minh chớp chớp, ánh mắt có chút cong lên, đôi mắt đen nhánh phủ lên một tầng sương mù, còn có chút chờ đợi.

Lục Ti Thâm không nghi ngờ mục đích của cô tiếp cận ông cụ, dù sao, người cũng là anh sắp xếp qua đó mà.

Chỉ là anh cũng không ngờ rằng, với công phu của nha đầu này, không ngờ chỉ vài ngày liền dỗ dành ông nội nhà mình thích cô đến vậy, còn ầm ĩ đòi cô làm cháu dâu của mình.

“Tam gia, chúng ta đi đâu chơi vậy? tôi có cần phải thay một bộ đồ không?”

Lúc này Thất Hy vừa mới luyện tập qua, mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc trắng nõn, còn ra một thân mồ hôi, cô như thế này, không thích hợp hẹn hò quá thì phải.

Lục Ti Thâm khéo léo cong nhẹ khóe môi: “không cần”

Lục Đông từ xa nhìn thấy Lục tam gia nhà mình trở lại, đi theo sau là một bóng người nhỏ nhắn màu hồng phấn.

Cô gái nhỏ đó lại có chút quen mắt, không phải cô gái đó gọi là Thất Hy đi?

Thất Hy quen thuộc quen thuộc chui vào ghế sau, cũng chào hỏi Lục đông một tiếng.

“Anh Lục Đông, chào buổi sáng.”

“Anh Lục Đông, anh ăn sáng chưa?”

“Đồ ăn sáng trong viện dưỡng lão, đậu nành ngọt và tiểu long bao ngon nhất, lần sau anh tới, em mời anh ăn.”

………..

Lục Ti Thâm chéo chân, ngồi ở một bên, thái độ nhàn nhã, phát ra một tiếng cười lạnh.

“Lục Đông, lái xe, đi nghĩa trang thành đông.”

Lục Đông không biết vị đại gia nhà mình đang nghĩ cái gì, mới sáng sớm lại đưa con gái nhà người ta đi nghĩa trang dạo.

Thất Hy nghe thấy nghĩa trang thành đông, vẻ mặt có chút ngẩn ra, nhưng sau đó lại khôi phụ trạng thái bình thường, giống như nơi đó cũng không có điều gì đặc biệt.

Lục Ti Thâm đợi nữa ngày, cũng không nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh mở miệng gâu sự với mình.

Ánh mắt từ từ ngước lên, ánh mắt đen sâu thẳm tràn đầy u ám.

Đôi môi mỏng cười nhẹ.

“Cô bạn nhỏ, tôi đưa cô đi nghĩa trang chơi, không sợ sao? không phải nói sợ quỷ sao?”

Thất Hy ngồi thẳng lưng, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, đoan chính ngồi thẳng: “Tam gia đưa tôi đi đâu, tôi đi đó, có tam gia ở bên cạnh, tôi không sợ!”

Lục Ti Thâm nghe cô ăn nói lễ phép như học sinh tiểu học, đôi mắt đen đó tràn ngập ý cười, điểm khác biệt so với lúc trước đó là nụ cười lần này có chút ấm áp.

Thiên Phủ Nghĩa Trang của thành đông.

Sau khi Thất Hy xuống xe, liền ngoan ngoãn theo sau Lục Ti Thâm.

Hai người cùng nhau dừng lại trước một bia mộ.

Ánh mắt Lục Ti Thâm quét qua bia mộ, ánh mắt hắc ám khó hiểu: “đây là mẹ của tôi, mất khi lúc sinh tôi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn giản dị của Thất Hy có chút kinh ngạc, cô không ngờ Lục Ti Thâm lại mang cô đến gặp mẹ anh.

Sự phát triển của hai người có phải là quá nhanh hay không?

Nhưng mà, đến cũng đến rồi, Thất Hy cảm giác bản thân vẫn là nên chào hỏi mẹ chồng cho đàng hoàng.

“Chào dì ạ, cháu là Thất Hy, năm nay vừa tròn 18 tuổi, là con dâu tương lai của dì.”

Lục Ti Thâm: ???