Chương 16: Nhận cô làm cháu dâu

Thời gian Thất Hy ở trong viên dưỡng lão.

Mỗi ngày trừ viêc dành thời gian ở bên cạnh mẹ, thì tự mình mày mò, luyện luyện quyền, ngôi ngồi thiền, hấp thụ linh khí từ thiên địa.

Sống bên cạnh hai mẹ con là lão gia gia.

Thất Hy mỗi sáng thức dậy tập luyện, gặp qua vài lần, xương cốt của ông cũng khá là mạnh mẽ, mỗi ngày một bộ quyền pháp, thêm một bộ kiếm pháp.

Một già một trẻ, liền quan sát nhau trong vài ngày.

Lão gia gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Cô bé này, đang luyện quyền pháp gì thế? sao trước đây ta chưa thấy qua? chúng ta thi đấu thi đấu……”

Thất Hy: ???

Không lẽ lão đầu bây giờ đều hung hãn như vậy sao?

Đều ở trong viện dưỡng lão rồi, còn có thể tiếp tục tìm người thi đấu!

“Thi đấu thi đấu thì thôi vậy, nếu như ngài thích, cháu lại luyện thêm lần nữa cho ngài xem.”

Lão gia gia liếc nhìn thân hình thân hình bé nhỏ yếu đuối, gật đầu: “ cũng được, cái thân hình này của nha đầu này quá yếu rồi, một quyền của ta, có thể cô bé nằm ra đất rồi.”

Thất Hy muốn nói, thật ra bản thân không có yếu đến như vậy.

Lão gia gia không biết đối với thân thể của cô có hiểu lầm gì nữa.

Sau đó trở về liền tặng một đống đồ ăn đại bổ cho cô.

Thất Hy đặt gà chiên và điểm tâm, cũng đem qua cho lão gia gia một ít.

Một già một trẻ, cũng được tính là có duyên, lão gia gia dạy cho cô vài bộ quyền pháp, mới phát hiện cô là kỳ tài luyện võ, liền bắt buộc cô làm cháu dâu.

Thất Hy: “......”

Đợi đã!

Nếu như logic bình thường, không phải phát hiện cô là kỳ tài luyện võ, thu nhận cô làm đồ đệ thôi sao?

Nhận cô làm cháu dâu là cái quỷ gì?

Thất Hy lễ phép từ chối: “ông à, cháu mới 18 tuỏi, vấn đề cá nhân không gấp đâu ạ.”

“Không sao, hai đứa đính hôn trước, qua hai năm mới kết hôn cũng được”

Lão gia gia căn bản không cho cô có cơ hội từ chối, liền cho kể cho Thất Hy nghe về đứa cháu ngoan nhà mình.

“Thằng bé đó vừa đẹp trai, lại thông minh, quan trọng không phải là một củ cà rốt hoa tâm, chỉ có điều độ tuổi lớn hơn cháu vài tuổi ý mà, nhưng lớn hơn tốt nha, lớn hơn biết chăm sóc người khác.”

Thất Hy vừa muốn mở miệng từ chối, nói rằng bản thân đã có người mình thích, nhưng vừa nhìn thấy hình bóng xa xa phía sau của lão gia gia, ngược ánh sáng hướng phía bọn họ đang đi tới.

Một đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng tắp, trên thân là một chiếc áo sơ mi trắng, để lại hai cúc áo, hiện lên ảnh phóng khoáng và tùy tiện.

Càng hướng lên trên, là xương quai xanh, và hầu kết lên xuống vô cung mê hoặc.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua màn sương, chiếu lên gương mặt tuấn tú, sóng mũi cao, dưới hàng lông mi dài ấy là một đôi mắt đen láy vô cùng quyến rũ.

Còn có nguyên một thân tử kim long khí sáng chói.

Lục Ti Thâm!!!

Thất Hy lộ ra vẻ ngọt ngào thuần khiết như ánh bình minh xuất hiện đầu tiên sau cơn mưa.

Lục Ti Thâm biết, mẹ của nha đầu này ở ngay bên cạnh ông nội mình, nhưng lại không biết, anh đến sơm như vậy, mà cũng đυ.ng mặt với tiểu nha đầu này.

“Ông nội.”

“Ông nội!”

Thất Hy hai mắt trợn tròn, ở đây trừ ông cụ ra chỉ còn có cô, vậy tiếng ông nội này…..

Cho nên, Lục Ti Thâm chính là đứa cháu ngoan ngoãn hiếu thuận trong miệng ông cụ?

“Tiểu Thâm à, cháu đến đúng lúc, nhanh, xem xem cháu dâu mà ông giúp cháu chọn, xem xem đứa nhỏ này xinh đẹp làm sao!.”

Ông cụ nói rồi, liền kéo tay hai người, đặt cùng nhau.

Đôi tai của Thất Hy đỏ bừng, môi hơi mím lại, lộ ra vẻ mềm mại.

Lục Ti Thâm biết tiểu nha đầu này rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, làn da ấy tỏa sáng trắng ngần, trông giống như một con búp bê sứ tinh sảo.

Vừa sạch sẽ, vừa xinh đẹp, thoát lên một vẻ cao quý đυ.ng nhẹ liền có thể vỡ.

“Cô bạn nhỏ, sao lại ở đây?”

Lục Ti Thâm đôi môi nhếch nhẹ, thanh âm trầm thấp.