Chương 12: Mẹ, Tiểu Hy của mẹ trở lại rồi

Thât Hy không nghĩ rằng chuyện này an bài thuận lợi đến vậy.

Vừa hay có một phòng VIP, hoàn cảnh không tệ, còn có thêm hai hai người chăm sóc chuyên nghiệp

Quan trọng là giá cả này, dường như cũng không quá cao như trên mạng nói!

Thất Hy nghi ngờ nếu cứ tiếp tục mở như vậy, bọn họ có tổn thất hay không?

Hai bên ký xong hợp đồng, Thất Hy liền cùng với nhân viên viện dưỡng lão, cùng nhau đi đón mẹ của cô.

Kiếp trước, cô bị người cha cặn bã Cố Ngọc Sơn lừa gạt.

Cô vẫn luôn tin rằng, thân thể của mẹ không tốt, cần phải tịnh dưỡng, nhìn thấy cô, nhớ lại ông ngoại, sẽ làm cho bệnh tình trở nên nghiêm trọng.

Lúc đó, cô thậm chí còn không gặp được mẹ lần cuối.

Sau khi cô xảy ra chuyện, Cố Ngọc Sơn liền đưa cô ra nước ngoài, ở đó hơn nữa năm.

Đợi lúc cô trở lại, mẹ cô đã biến thành tro tàn, bị bọn họ ném xuống biển.



Cố Ngọc Sơn vì mặt mũi của bản thân, cho nên tìm viện dưỡng lão, nói tóm lại hoàn cảnh cũng không tệ cho lắm.

Cho nên, Thất Hy không hiểu, kiếp trước tại sao mẹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?

Lúc nữa đêm, một mình trèo lên sân thượng, nhảy xuống.

Cũng là phòng VIP.

Nhưng cách âm không tốt chút nào.

Ở trước cửa, liền nghe thấy tiếng độc ác truyền ra: “mày giỏi giang như vậy, dám đem chén đập bể, vậy thì mày quỳ xuống mà ăn! ăn cho tao!”

Thất Hy chau mày, dùng lực đem cửa đẩy ra, liền nhìn thấy người phụ nữ đầu tóc rối loạn quỳ ở trên đất, người phụ nữ mặc bộ đồ rông rãi dành cho người bệnh, bị một người chăm sóc mập mạp đó đem đầu ấn mạnh xuống đất.

“Bà làm gì vậy!”

Thất Hy đôi mắt đỏ ửng, đôi mắt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí sát khí, giống như tu la chui ra từ trong địa ngục.

Người chăm sóc đó không ngờ rằng sau lưng lại mọc ra một người, còn chưa kịp quay đầu nhìn xem, liền bị đạp cho một đạp ngã nhào ra đất.

Thân thể Thất Hy còn chưa khôi phụ hoàn toàn, nhưng đối phó với người phụ nữ này, đủ dùng.

Mặt của người phụ nữ đó không sai không lệch đập thẳng vào những mảnh vỡ đó, phát ra thanh âm thảm thiết.

Thất Hy cúi người, quỳ xuống đem Thất Vãn Ninh một thân ngơ ngốc đỡ dậy.

“ Mẹ, Tiẻu Hy của mẹ trở lại rồi, sẽ không cho ai bắt nạt mẹ nữa.”

Tuy thần kinh của Thất Vãn Ninh xảy ra chút vấn đề, nhưng rất yên lặng, trong đôi mắt không tiêu cự đó không có nhiều cảm xúc.

Ngay cả khi người phụ nữ chăm sóc đó gào khóc ầm ỉ, đều đối với cô chẳng có liên quan gì cả.

Giống như chìm đắm trong thế giới nhỏ của chính mình, không quan tâm xung quanh phát sinh ra chuyện gì, đều không có quan hệ .

Thất Hy lại mở thiên nhãn, nhưng lần này, thiên nhãn của cô dường như bị một khối sương mù che lại.

Thiên nhãn của cô cũng bị thiên đạo hạn chế.

Thiên đạo vì muốn hạn chế những người được trời chiếu cố, kiến cho họ không thể nhìn thấy vận mệnh của người thân, ba mẹ, bạn bè, ……

Thất Hy bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát tình huống của Thất Vãn Ninh, phát hiện trang thái này trong huyền môn là hồn phắch rời thể*.

*Hồn phách rời thể: linh hồn rời khỏi thân thể.

Con người có ba hồn bảy phách, hồn là âm, phách là dương, âm dương hòa hợp mới có thể vận chuyển bình thường, nhưng một khi thiếu, âm dương mất cân bằng, nhẹ thì mất trí, tinh thần không ổn định, nặng thì mất mạng, li kì mà chết đi.

Tình hưống của Thất Vãn Ninh, nhìn thì giống như mất đi hồn phách.

Đáy mắt Thất Hy nổi lên vẻ tức giận, nếu thật là như vậy, vậy thì kiếp trước mẹ mất có khả năng không lải là ngoài ý muốn.

Mà là bị người hãm hại.

Người chăm sóc mập mạp đứng dậy, hét toáng lên, hét lớn gϊếŧ người rồi, muốn báo cảnh sát.

Thất Hy đem Thất Vãn Ninh đỡ qua một bên, kêu hai người chăm sóc của viện dưỡng lão chăm sóc.

Tự mình bước đến trước mặt người chăm sóc ác độc đó, một lần nữa mở thiên nhãn.

Thất Hy biết hiện tại bản thân rất yếu, miễn cưỡng mở thiên nhãn thêm lần nữa, sẽ tiêu hao năng lương còn lại của cô, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy nữa.

Cô muốn xem xem, người phụ nữ ác độc này còn đối với Thất Vãn Ninh làm gì nữa.

Trước mắt hiện ra một số hình ảnh khiến cô có chút khó chịu.