Chương 11: Sao lại đem tiểu cô nương biến thành bạn nhỏ dụ dỗ chứ?

Thân hình cao lớn của Lục Ti Thâm dựa vào ghế sofa màu đen, vẻ mặt mệt mỏi, cong môi, ánh mắt quét qua Thất Hy, đôi mắt đen láy ấy, vừa câu người vừa hiền hậu.

“Nhưng hình như cô bạn nhỏ này không thích thì phải.”

Thất Hy thấy anh cười như vậy, khuôn mặt lập tức nóng lên.

Gắng gượng mở một quả trứng, không ngờ rằng bên từ bên trong rơi ra một con heo nhỏ màu hồng.

Thất Hy tìm kiếm thứ có thể ăn được tốc độ giải quyết.

Trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười cảm kích:“ cảm ơn Tam gia, tôi cảm giác tốt hơn rồi.”

Lúc này trên mặt Lục Tây nguyên một mặt nghi hoặc.

Không phải, chờ một chút.

Rõ ràng nói là bạn nhỏ đâu?

Tam gia nhà họ sao lại đem tiểu cô nương biến thành bạn nhỏ dụ dỗ vậy hả?

Không lẽ dựa vào bản thân đẹp trai, lại có nhiều tiền, không có gì là không thể làm được!

Nhưng nếu mà đổi thành người khác, cô gái nhỏ này có thể hướng về phía mặt của hắn nén một đống trứng thối.

Lục Ti Thâm thấy khuôn mặt của cô đã khôi phục một chút huyết sắc, không còn có bộ dạng yếu đuối nữa.

Lúc này, ánh mắt dính chặt đống trứng trước mặt, sự vui vẻ có thể toát ra từ đôi mắt ấy.

Cô bạn nhỏ này, cũng dễ dụ dỗ thật.

Thất Hy cảm thấy bản thân cũng đỡ hơn rồi, chính lúc nãy, cô tiếp xúc Lục Ti Thâm, cô liền cảm giác được linh khí không ngừng tràn vào cơ thể cô, không bao lâu sau, đầu óc không còn choáng nữa, eo cũng không đau nữa, chân cũng không mềm nhũn nữa.

Đã nói là tử kim long khí đối mới học sĩ huyền môn là thứ vô cùng có lợi!

Thất Hy bây giờ đã hiểu sâu sắc chỗ tốt của tử kim long khí.

Đây chính là linh đơn diệu dược nha!

Thất Hy nhớ lại những lá bùa bình an lúc trước, nhanh chóng từ trong túi lấy ra.

Tổng cộng bảy tám lá linh phù, toàn bộ đều đem tất cả đẩy đến trước mặt của Lục Ti Thâm.

“Bình an phù này, cho anh.”

Hai mắt của cô sáng như những vì sao, Lục Ti Thâm liếc nhìn những tấm giấy vàng trên bàn, lười biếng cười nhẹ, “ cô bạn nhỏ, chắc là cô còn chưa biết rằng, cái mạng này của tôi cứng đến cỡ nào.”

“mạng cứng thì đã sao! nhưng mà, anh vẫn sẽ bị thương! bùa bình an của tôi, trong thời khắc quan trọng, là có thể bảo vệ không bị thương đó, không giống nhau đâu.”

Thất Hy cắn cắn môi dưới, để lại dấu răng, giống như nếu anh không nhận lấy, cô sẽ lập tức khóc cho anh xem.

Lục Ti Thâm chậc một tiếng, từ trên bàn lấy một tấm giấy vàng, cất vầo trong túi sao tây trang.

“Được rồi?”

Cô cong môi, nở một nụ cười đặc biệt rạng rỡ, ngọt ngào nói: “ ân, cái này đem theo vẫn có chút bất tiện, lúc tắm rữa không thể bảo vệ anh được, đợi sau này tìm được ngọc tốt, tôi tạo thành ngọc phù, đeo trên cổ.”

Lục Ti Thâm không biết sự tự tin này của cô ở đau ra, nghĩ rằng, anh sẽ đeo thứ cô tặng.

Thất Hy liền đem số linh phù còn dư đưa cho Lục Đông và Lục Tây.

“Thất tiểu thư đến viện dưỡng lão nà là có việc gì vây?”

Lục Tây làm quản gia của Lục Ti Thâm, những việc trò truyện này, đều rất có cách trò truyện riêng .

Đương nhiên, Thất Hy cũng không nghĩ sẽ dấu bọn họ.

“Mẹ của tôi tinh thần không tốt, cứ ở mãi trong viện dưỡng lão khác, nhưng an toàn và điều kiện nơi đó không tốt cho lắm, tôi muốn đem bà chuyển tới đây.”

“Ô… thì ra là vậy.”

Lục Tay còn nghĩ rằng cô gái nhỏ này sẽ xin nhờ tìm đến tam gia giúp đỡ, dù gì, chuyện này cũng chỉ cần tam ra nói một câu.

Đừng nói đây là sản nghiệp của Lục gia, cho dù không phải, trong Đế đô này, cũng không có chuyện gì mà Tam gia không thể xử lí được.

Nhưng cô gái dã vẫy vẫy tay, cầm lấy nguyên một bọc trứng, tạm biệt mọi người, tự mình đi tư vấn rồi.

Lục Tây suy nghĩ nữa ngày, xem xem làm sao mở miệng, khuyên Tam gia giúp cô gái nhỏ này một tay.

Ai ngờ rằng, bản thân còn chưa mở miệng.

Lục tam gia đã mở miếng nói: “gọi điện cho viện trưởng, dù gì, chúng ta đã lấy hộ thân phù của người ta.”