Chương 5: Vết nứt trên Sinh Mệnh Thạch

Ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, làm nàng rất khó mà không nổi lên nghi ngờ.

Lời này vừa nói ra, Bạch Dĩ Lạc cũng đem ánh mắt dừng lại trên người Hồ Đế.

[Không thể nào... Lão phụ thân sao có thể mặc như vậy đi ra ngoài?]

[Vì lợi ích của Hồ tộc, có thể bán đứng sắc đẹp.]

[Có phải hay không vì điều này nhỉ?]

Hồ Hậu cùng Hồ Đế đồng loạt ho khan.

Nhóc con, lời này mà con cũng dám nói a.

Sợ tiểu bảo bối nhà mình lại nói bậy, Hồ Đế đã nhanh chóng giả thích: “Không có, sao có thể là ta.”

“Ta chỉ là dạy nàng ta một ít thủ đoạn, thay đổi quần áo cũng để hợp cho tình hình mà thôi.”

Hồ Hậu có chút nghi ngờ nhín hắn: “Thật sự không còn gì khác?”

Nàng sao vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.

“Ta sao có thể nói dối nương tử chứ!”

“Đi đi đi, vào nhà, mặt trời cũng lặn rồi, đừng để tiểu Thất bị lạnh.”

Hồ Đế bưng ổ nhỏ lên, một tay thì nắm tay Hồ Hậu dắt đi, cả nhà cùng nhau đi vào trong phòng.

Sau khi uống thêm chút sữa, Bạch Dĩ Lạc ủi người vào ổ nhỏ bắt đầu ngủ.

Không có biện pháp, ai bảo y mới sinh ra không lâu, mỗi ngày tỉnh táo rất ít.

Hồ Hậu mềm mại sờ nhẹ đầu nhóc con, đắp chăn cho bé trong mắt tràn đầy ôn nhu.

“Phu quân, có chuyện này ta muốn nói cho chàng.”

Hồ Đế đã thay trang phục bình thường đi ra tới, từ phía sau ôm lấy Hồ Hậu cằm đặt nhẹ lên vai nàng: “Chuyện gì?”

“Tiểu Thất nhà chúng ta rất ngoan, chỉ là không biết bao giờ mới có thể hóa hình.”

“Đúng vậy, có chút kỳ quái.” Hồ Hậu nhẹ nhàng nói, nắm tay hắn suy nghĩ: “Ta có thể nghe thấy tiếng lòng của tiểu Thất, còn chàng thì sao?”

Hồ Đế khϊếp sợ, nghiêng đầu: “Gì? Nàng cũng nghe thấy?”

Mệt hắn còn tưởng rằng là phụ tử tình thâm, chỉ hắn mới nghe thấy.

Kết quả thì thế nào, mẫu tử tìn thâm cũng có.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng có chút dấu vết, là hắn sơ ý không để trong lòng, tất cản đều có sơ hở.

“Ừ, chàng cũng có thể?” Hồ Hậu xoay người một chút, Hồ Đế gật đầu: “Ừ.”

“Chúng ta tâm sự đi”

“Tâm sự”

Hồ Đế ra dấu bí mật, hạ một vòng bảo hộ xung quanh ổ của nhóc con, phòng ngừa y nghe thấy.

Vừa nói Hồ Đế liền vỗ bàn: “Ta liền biết tên đó không có ý tốt, lại còn muốn trộm Yêu Vương lệnh.”

“Mới đầu tiểu Thất nói tam tộc vây công Yêu Vương cung thì ta còn nghi hoặc, ta dù gì cũng đã tu luyện mấy ngàn năm, sao có thể dễ dàng để mất đuôi như vậy, nguyên lai là có nội ứng, chẳng trách lại đánh lén thành công.”

“Hắn ta có tâm địa thật ác độc.”

Hồ Hậu sắc mặt cũng không tốt: “Ta đã để Hỉ Thước đi theo hắn.”

“Hôm nay bị ta đáng một trận , lại còn bị ta châm ngòi, hắn khẳng định sẽ đi tìm cái người tên A Lan, chúng ta chỉ cần chờ đợi để bắt cả người lẫn tang vật.”

“Cũng tốt, bằng không luôn nói miệng, chúng ta không có bằng chứng, nhà mẹ đẻ nàng sẽ không buông tha.” Hồ Đế sắc mặt lạnh lùng, nắm chặt tay thành nắm đấm.

“ Về chút đặc biệt của tiểu Thất, chúng ta cần giữ bí mật, nhưng không biết mấy đứa con khác có nghe thấy không?”

Trên đời này luôn có những kẻ lắm miệng, quản không được miệng mình, việc quan trọng vẫn nên giữu bí mật cho thỏa đáng.

Hồ Hậu gật đầu: “Ta đã biết, nhưng mà ta suy nghĩ, bọn nhỏ không biêts có nghe được không?

“Mấy đứa trẻ đó đều có việc của chính mình, còn chưa trở về, Tiểu Thất cũng chưa gặp qua, nàng nói xem, nhỡ đâu tiểu Thất cho rằng các ca ca, tỷ tỷ không thích y thì làm sao bây giờ?”

Nói xong còn thở dài một tiếng, chó chút sầu.

Hồ Đế nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng vỗ về: “Có nghe hay không cứ đợi bọn nó về rồi nói, hiện giờ cũng không biết có bao nhiêu người nghe thấy.”

“Yên tâm đi, ta đã giục bọn nó nhanh trở về, lão đại chắc ngày mai liền về đến.”

Tiểu Thất là hài tử mà bọn họ mong đợi hơn một ngàn năm, là bảo bối quý giá nhất, tất nhiên cả nhà đều sủng ái.

Lại nói, tiểu Thất là vì bọn họ mà trở về, nếu ai không sủng liền kéo ra ngoài đánh một trận.

“Được rồi, khi nào các trưởng lão bên kia mang Sinh Mệnh Thạch tới?”

Mỗi hài tử của Hồ tộc đều có Sinh Mệnh Thạch, nhưng tiểu Thất sinh ra đã ba bốn ngày mà trưởng lão còn chưa đem đá tới, nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đừng lo lắng, sáng sơm mai ta sẽ đi hỏi một chút.”

“Được.”

Hai người ôm nhau nhìn bé con với ánh mắt dịu dàng.

*********************

Ngày hôm sau, Hồ Đế liền đi tháp trưởng lão đang ở.

Trưởng Lão Các đứng phía bên trái cạnh Yêu Vương cung, một tòa lâu có ba tầng làm bằng gỗ vô cùng tinh xảo là nơi ở của bọn họ.

Người chưởng quản Sinh Mệnh Thạch là Đại trưởng lão, cũng là người đứng đầu năm vị trưởng lão.

“Tham kiến Vương” Đại trưởng lão cúi đầu hành lễ.

Hồ Đế đi qua đỡ cánh hắn: “Không cần đa lễ, Cô hôm nay đến đây là để lấy Sinh Mệnh Thạch của tiểu Thất.”

Mệnh thạch của hài tử đều sẽ giao cho phụ thân mình bảo quản, đợi sau khi thành niên sẽ đưa cho bọn họ tự bảo quản.

“Cái này...” Đại trưởng lão ấp a ấp úng, luôn không thể nói ra lời tiếp theo.

“Đã có chuyện gì xảy ra.”

Hồ Đế thấy sắc mặt của hắn tựa hồ có chút khó xử, tâm không khỏi dâng cao lo lắng.

"Ai, hay là Vương tự tới xem đi."

Đại trưởng lão đi phía trước, Hồ Đế theo sau qua vài chỗ rẽ vào mật thất, đi chút mới thấy một chỗ có ánh sáng được thắp bằng nến.

“Vương, Thất điện hạ mệnh thạch có chút kỳ quái, vào ngày ngài ấy sinh ra mệnh thạch đột nhiên phóng ra kim quang, chân trời nổi dị tượng, nhưng sau khi kim quang biến mất, Sinh Mệnh Thạch đột nhiên xuất hiện vết nứt, đây cũng là lý do ta không đem mệnh thạch giao cho ngài.”

Hồ Đế đem Sinh Mệnh Thạch từ trong suối phun lấy lên cầm trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn.

Mệnh thạch màu đen ánh tím đang tỏa ra kim quang nhàn nhạt, quả nhiên là nhìn thấy vết nứt

Hồ Đế nghĩ tựa hồ hắn biết là vì sao.

Bởi tiểu Thất nhà họ là sau khi chết trọng sinh về, vì gia đình mà trở về.

"Không có việc gì, không quan trọng, Cô sẽ mang Sinh Mệnh Thạch đi." Hồ Đế đem mệnh thạch cất vào trong rương bảo vật chuẩn bị mang đi: "Hai ngày sau, lễ cầu phúc của tiểu Thất mong trưởng lão tốn nhiều tâm tư."

Cầu phúc là mỗi con cháu Hồ tộc đều sẽ trải qua, sau khi sinh bảy ngày sẽ tổ chức, đại biểu cho sự chúc phúc từ trời cao.

Mà huyết mạch vương thất thì lễ cầu phúc sẽ diễn ra lớn hơn, đến lúc đó các giới đều sẽ phái người đến đây chúc phúc, náo nhiệt cả một ngày.

Đại trưởng lão hơi cúi đầu: "Nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài."

Hồ Đế đi khỏi tòa lầu nơi trưởng lão ở, đi về Yêu Vương cung, đi qua hậu viện tiến vào Tê Khê Điện nơi Hồ Hậu đang ở.

"Phụ thân."

Một âm thanh trong trẻo gọi Hồ Đế lại, Hồ Đế xoay người nhìn thấy người tới sắc mặt liền buông lỏng.

"Vân nhi về rồi à."

Một nam tử tuấn mỹ mặc áo màu lam, đầu đội ngọc quan chậm rãi đi tới hơi nghiêng người nói: "Phụ thân, hài nhi đã trở về."

Hồ Đế vỗ vai hắn, nói: "Trở về là tốt rồi, trước tiên đi gặp đệ đệ con một chút."

Vừa lúc nhìn xem con có thể nghe được tiếng lòng của tiểu Thất hay không.

Nếu chỉ có hắn và nương tử nghe thấy thì tốt rồi, đó sẽ là bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về riêng hai người.

Bạch Dĩ Vân nhìn phụ thân mình trên mặt đang tươi cười có chút nghi hoặc, sao có thể cười đến... Đáng khinh?

Phong giống phong cách dĩ vãng của phụ thân.

Chẳng lẽ là, bé út xảy ra chuyện gì?

Không thể nào hắn mới về muộn có mấy ngày thôi.

Nghĩ đến đây bước chân hắn không khỏi nhanh hơn, cuối cùng bỏ lại Hồ Đế ở phía sau, sải bước nhanh chóng tới cửa Tê Khê Điện.

"Mẫu thân, mẫu thân, bé út đâu rồi."

[A, là ai lại tới, hãy để ta yên.]

[A, là mỹ nam nha! Mỹ nam ôm một cái.]