Chương 6: Ca không ôm đệ sẽ gây náo loạn

Bạch Dĩ Vân vừa mới vào cửa đột nhiên nghe thấy một âm thanh, một âm thanh vui sướиɠ tiêu sái, hắn loạng choạng suýt ngã, hơi kém chút nữa quang ngã trên đất.

Nhìn thấy cảnh này, Hồ Đế cùng Hồ Hậu hai mặt nhìn nhau.

Có lẽ là có thể nghe thấy rồi.

Ai, giấc mộng tan biến.

Bạch Dĩ Vân đứng vững, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Âm thanh đó từ đâu đến?

Phụ thân cùng mẫu thân vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chẳng lẽ là chính mình bị ảo giác.

[A!!! Là ca ca ta, đại ca ca, ta ở chỗ này nha!]

[Đại ca ca, ôm một cái, mau ôm ta một cái.]

Lúc trước tộc Cửu Vĩ Hồ gặp nạn, Bạch Dĩ Vân đưa y ra ngoài còn dùng nội đan của chính mình để bảo hộ y.

Hiện giờ lại lần nữa thấy Bạch Dĩ Vân, Bạch Dĩ Vân vô cùng vui mừng, hận không thể mọc cánh bay về phía ca ca mình.

[Hu hu hu, đại ca ôn nhu vì sao lại không ôm ta.]

[Thật thương tâm, ca ca ta không ôm ta, oa hu hu...]

“Hu hu hu...”

Nghe thấy âm thanh, Bạch Dĩ Vân mới đưa mắt dừng ở trên ổ nhỏ trên bàn.

Chiếc ổ được làm bằng tre, bên trong được đặt một lớp chăn bông mềm mại, trên lớp chăn là một đoàn lông nhỏ màu trắng đang nằm.

Quả cầu lông nhỏ trắng muốt đang đặt chân nhỏ lên chiếc ổ nhỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

[Đại ca, đại ca, nhìn bé đi, đệ là đệ đệ của ca ca, ngao ô.]

[Đại ca ôm một cái, mau ôm đệ một cái đi.]

[Lại không ôm ta, ta liền sẽ náo loạn lên.]

Móng vuốt nhỏ nhỏ giận dữ đập vào chăn mềm, bộ dáng giống như đang tức giận.

Hồ Hậu không khỏi bật cười nhìn bộ dáng của nhóc con nhà mình, nhịn không được cười ra tiếng: “Vân nhi, nhanh đến ôm đệ đệ con đi, nếu không ôm nó, nó sé náo loạn lên đấy."

Tiểu gia hỏa này thực lanh lợi.

[Đúng rồi, đúng rồi, mau đến ôm đệ đi.]

[Ôm một cái đi.]

Đôi mắt sáng ngời đầy mong chờ.

Trong ánh mắt chờ mong, Bạch Dĩ Vân chậm rãi tiến lên, nhìn nhóc con trong ổ, lộ ra tươi cười: “Tiểu Thất.”

[A, đệ đang ở đây.]

Đầu nhỏ đầy lông xù ngước lên, thò đầu lại gần ra sức cọ tay Bạch Dĩ Vân, bọ dáng rất thân thuộc.

Móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay Bạch Dĩ Vân, nắm rất chặt, không muốn buông.

Bạch Dĩ Vân sửng sốt một lát mới như ý nguyện của nhóc con đem nhóc ôm lên.

Một đoàn nhỏ nhỏ đặc biệt dễ thương.

“Bé út cũng giống đại ca, đều hồ ly trắng giữa mày có một nhúm lông đỏ, thật độc đáo.”

Phóng mắt nhìn toàn bộ Hồ tộc, không có một con hồ ly nào có màu sắc và hoa văn ở giữa trán.

Điều này thật vô cùng đặc biệt.

Bạch Dĩ Lạc lắc lắc cái đôi, dốc hết dức cọ ngực hắn, còn phát ra âm thanh gừ gừ nhỏ.

[Đó là, ta là bé con đặc biệt nhất.]

[Đại ca ca, đệ rất nhớ ca, cọ cọ, hôn hôn.]

“Đại ca mấy ngày này cũng rất nhớ bé út.”

“Mấy nay đại ca bận không kịp đến thăm bé út, bé út sẽ không giận đại ca chứ!”

Bạch Dĩ Vân ngồi trên ghế, phủng một đoàn tiểu bạch trong tay, trên mặt mang theo ôn nhu nụ cười.

Bé út nhà hắn thập xinh đẹp.

Bạch Dĩ Lạc ôm ngón tay hắn làm nũng mà gặm nhẹ, còn trong lòng bàn tay hắn xoay một vòng.

[Sẽ không, mới không có tức giận đại ca.]

[Thích nhất chính là đại ca a.]

Hồ Đế nháy mắt khóc tang thương, lôi kéo y phục Hồ Hậu hết lần này đến lần khác.

Tiểu Thất không thích phụ thân a. Sao không cùng phụ thân nói những lời này.

“Đều đã bao lớn rồi, còn cùng nhi tử ăn dấm, có xấu hổ không.”

“Chàng xem, hai huynh đệ họ ở chung thật tốt.”

Nhà bọn họ có mấy hài tử, đều hòa thuận vui vẻ, một chút cũng không gia đình khác vì quyền thế mà tranh giành đến ta sống ngươi chết.

Hồ Đế vẫn không vui, liệc bên kia một cái lại càng không vui.

Sơm biết vậy không cho người này trở về sớm như vậy, vốn dĩ Hồ Đế còn muốn cùng Bạch Dĩ Vân cùng nhau dạy dỗ Xà tộc, hiện giờ xem ra là đến đoạt nhóc con.

Hừ

Hồ Đế tức giận.

Hồ Hậu cười vỗ nhẽ tay hắn, ánh mắt nhìn thấy một con chim bên bệ cửa sổ.

“Hỉ Thước đã trở lại, ta đi qua đó nhìn một cái.”

Hồ Đế đôi mắt sắc bén lướt qua Hỉ Thước, rồi sau đó xoay người đi đến phía Bạch Dĩ Lạc.

Hỉ Thước bị cái liệc mắt làm cho rùng hết cả mình, thiếu chút nữa đã từ bệ cửa lăn xuống.

Nàng đâu có chọc gì tới Hồ Vương như thế nào lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó.

Chẳng lẽ là quấy rầy ngài ấy cùng Hồ Hậu thân mật?

Lần sau nên tìm đúng thời gian rồi hãy đến, miễn cho tự biến mình thành đồ ăn.

“Thế nào rồi?” Hồ Hậu đi đến bên cửa sổ, trực tiếp chặn ánh sáng, người khác nhìn chỉ cho rằng nàng đang ngắm phong cảnh.

Hỉ Thước nhìn Hồ Hậu, bắt đầu ríu rít nói, thanh âm có ý thấp xuống.

“Vương Hậu, Vương Hậu, ta đi theo Hoa Tam gia đi đến Hoa Mãn Lâu, nhìn thấy hắn đi tìm một cô nương, cô nương kia kêu A Lan.”

Hôm qua, sau Hoa Tam gia rời đi Yêu Vương cung, tức giận không kìm được mà khập khiễng đi Hoa Mãn Lâu.

“Ai da, Tam gia tới, mau tiến vào mau tiến vào, hôm nay chuẩn bị điểm ai?” Tú bà vặn eo, lắc lư lắc lư nịnh hót đi đến trước mặt Hoa Tam gia, khăn trong tay nhẹ phất trước mặt Hoa Tam gia.

Hoa Tam gia ra tay hào phóng, ở Hoa Mãn Lâu rất có tiếng, tú bà tự nhiên đối với hắn thêm chút ân cần.

Hoa Tam gia vẫn còn đang sinh khí không khống chế cảm xúc chính mình, ném ra một xấp ngân phiếu: “A Lan đâu ta muốn gặp nàng ta.”

“Thì ra là ngài đến tìm A Lan, thỉnh lên lầu.”

Tú bà cầm ngân phiếu vui mừng không khép được miệng, hôn hôn ngân phiếu vung khăn trong tay: “Khách quý, mời vào nhã gian.”

Hoa Tam gia lên lầu đi theo người hầu vào một căn phòng.

Phòng bố trí lịch sự tao nhã, còn đốt huân hương, phía sau bình phong một bóng người xinh đẹp chậm rãi mặc áo dài vào, chỉ cần nhìn dáng người cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng lúc này Hoa Tam gia vô tâm thưởng thức, bước đi đến sau bình phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào trước mặt nữ nhân có dung mạo xinh đẹp trước mặt.

A Lan đôi mắt khẽ nâng, cười câu nhân: “Tam gia tới rồi.”

Nàng ta lắc vòng eo đi qua, đặ bàn tay trắng hơi tái nhợt lên ngực Hoa Tam gia, hướng lên vuốt ve mặt dụ dỗ nam nhân dục hỏa điên cuồng.

Hoa Tam gia nhịn xuống rung động, bắt lấy tay A Lan.

“Tiện nhân nhà ngươi, dám chơi ta!”

‘Bang’

Một cái tát được ném thẳng vào mặt A Lan.

A Lan trong mắt hiện liên sát ý, rồi lại nhanh chóng giấu đi, ủy khuất che mặt ngẩng đầu: “Tam gia làm sao vậy.”

“A Lan làm sai cái gì?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, Xà tọc các ngươi coi ta là thằng ngốc đúng không? Xem ta bị các ngươi xoay vòng có phải thực vui vẻ?”

Hoa Tam gia lấy ra phong thư ném ở trước mặt A Lan: “Chính ngươi tự xem đi.”

“Xà tộc các ngươi đúng là ác độc, thật tâm cơ, nếu không phải ta thấy phong thư này còn không biết là các ngươi lại đánh cái chủ ý này.”

Làm cho bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau!

A Lan đôi mắt đỏ hồng, nhìn thấy nội dung liền kinh hãi, này này... Sao có thể...

Đây là ai viết, tên khốn nào phá hủy kế hoạch của nàng!

Cự nhiên đem kế hoạch bọn họ nói ra toàn bộ, còn không sai một chữ.

Đáng giận!

A Lan tròng mặt có hoảng loạn nhanh chóng ổn định lại.

Hoa Tam gia là tên ngốc mình lựa chọn rất lâu, không những có thể tự do ra vào Yêu Vương cung, cũng có thể tiếp cận được Yêu Vương lệnh.

Nếu mất quân cờ này toàn bộ kế hoạch đều bị phá.

Cho nên mặc kệ ai viết nàng cần phải lấy lòng tin tên này, làm tên ngốc này vì nàng bán mạng, hoàn thành đại kế của Xà tộc.

A Lan cầm thư khóc: “Tam gia không tin A Lan có thể nói thẳng tội gì lấy không thư không biết từ đâu để oan uổng nô gia.”

“Nô gia cũng thật khổ, cho rằng gặp được chân mệnh thiên tử, lại không nghĩ rằng... Hiện giờ lại bị người oan uổng... Ô ô ô...”