Chương 4.2

Nhìn dáng vẻ này của hắn chắc là muốn tìm ai đó tính sổ.

Nhìn bóng dáng đi khuất, Hồ Hậu sắc mặt lạnh lùng: “Hỉ Thước.”

Một con chim có màu lông xinh đẹp bay xuống dừng trên bàn đá: “Vương Hậu, có gì phân phó?”

“Đi theo hắn, nhìn xem hắn đi đến chỗ nào, gặp người nào, trở về đều kể hết lại với ta.”

“Dạ vâng!”

Hỉ Thước tung cánh bay lên, theo phương hướng của Hoa Tam gia mà bay đi.

Hồ Hậu ngồi lại ghế đá, nhìn lễ vật Hoa Tam gia mang đến, xiết một cái lập tức biến thành bột phấn theo gió bay đi.

Đồ vật của tên đó cũng không cần nhận.

[Oa, mẫu thân ta thật vừa soái vừa mỹ.]

[Quả nhiên, nữ nhân có sự nghiệp là xinh đẹp nhất.]

Hồ Hậu nghe thấy được lời khen nhẹ nhàng vuốt đầu Bạch Dĩ Lạc: “Tiểu Thất, yên tâm mẫu thân sẽ bảo vệ tốt các con.”

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ lòng bàn tay Hồ Hậu, ngoan ngoan vô cùng.

[Ta cũng sẽ bảo hộ mẫu thân, bảo hộ phụ thân, ca ca , tỷ tỷ.]

[Nhất định sẽ không để tôc Cửu Vĩ Hồ lần nữa đi theo hướng diệt vong.]

Hồ Hậu khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, trong lòng lại rất nôn nóng.

Xà tộc tuy không phục sự thống trị của tộc Cữu Vĩ Hồ nhưng bọn họ vẫn luôn an phận, giờ đột nhiên ra tay lại có vạn phần nắm chắc thì phía sau có người thúc đẩy.

“Nương tử, nương tử”

Thanh âm dồn dập vang lên, Hồ Hậu quay đầu lại nhìn lại kết quả là không ngồi ổn định liền bị ngã trên mặt đất.

Đã bị dọa sợ.

“Ai da, nương tử, nương tử bị ngã có sao?”

Hồ Đế vội vã chạy tới, đang muốn đỡ Hồ Hậu đứng lên nagf lên giơ tay từ chối.

“Ông đứng lại đó, đừng nhúc nhích, nhìn thật dọa người.”

Hồ Đế: “...”

Bạch Dĩ Lạc cũng trơn tròn mắt, tròng mắt không xoay chuyển.

[Ha ha ha, nhìn cha thật tuyệt, nhìn lớn hóa trang trên người phụ thân không biết làm gì thế?]

[Đầu đội hoa tươi, quần áo xinh đẹp, trên mặt còn bôi phấn... Ha ha ha... Hồ ly hoa...]

Hồ Đế: “...”

Nhóc con, người cho chừa chút mặt mũi cho cha chút mặt mũi đi.

Nhìn thấy ánh mắt nương tử có chút nghi ngờ khó hiểu cùng kinh ngạc, Hồ Đế gục đầu xuống: “Nương tử... Nàng đã nói vi phu là dạng gì nàng đều yêu.”

Hiện tại mới thành hôn 5000 năm mà đã thay đổi?

Hồ Hậu chỉ muốn rút lại những lời ấy.

Nhưng vì không muốn tổn thương đến trái tim non nớt của hắn đành cười đứng lên giữ chặt tay hắn.

“Phu quân a, đây là đi đâu vậy, mặc hoa lệ như thế?”

Cả người còn hương thơm ngào ngạt.

Nhìn sao cũng thấy không đứng đắn.

Hồ Đế vẻ mặt đắc ý: “Ta a, đi gây thêm phiền toái cho Xà tộc.”

"Ta phái một hồ ly xinh đẹp nhất, thủ đoạn lợi hại nhất, để nàng đi câu dẫn thủ lĩnh Xà tộc, Rết tộc, Bọ ngựa tộc, nói không chừng bây giờ ba tộc đang đấu tranh nội bộ đấy."

"Ta có thông minh không?"

Đây chính là mỹ nhân kế.

Hơn nữa tổn thất lại ít, là một sách lược hoàn mỹ.

Không hổ là ta, Vương của Hồ tộc, Yêu Vương Yêu giới mới có thể nghĩ ra được.

[Oa, phụ thân giỏi quá!]

[Cự nhiên biết được Xà tộc có dã tâm mà xuống tay trước.]

[Phụ thân thật lợi hại!]

Hồ Đế kiêu ngạo hất cằm.

Nghe thấy không, tiểu bảo bối đang khen ta đó nha.

Hồ Hậu miệng thở dốc ánh mắt dừng trên người Hồ Đế: "Hồ ly kia chẳng lẽ là ông hả...?"