Chương 14: Ăn dưa đến chết lặng

Bạch Dĩ Vân kéo Bạch Dĩ Phàm nói vài câu, Bạch Dĩ Phàm rốt cuộc cũng hiểu được giọng nói cũng không phải thích khách mà là của tiểu Thất.

Đây là trời cao đã ban ân cho bọn họ, giúp bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của tiểu Thất, miễn đi một ít tai hoạ chí mạng.

"Tiểu Phàm, đệ giờ cũng làm ca ca rồi, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ."

Bạch Dĩ Vân sờ đầu hắn dặn dò.

Đối với đệ đệ có chút không đàng hoàng này Bạch Dĩ Vân đôi khi cũng rất đau đầu.

Hồ tộc 1000 tuổi mới thành niên, Bạch Dĩ Phàm mới 1300 tuổi vừa mới thành niên không lâu, hắn nghĩ đến đệ đệ bé nhỏ mà trịnh trọng gật đầu: "Vâng, đệ sẽ."

Hắn sẽ bảo vệ tiểu Thất thật tốt.

Tiểu Thất nho nhỏ, đáng yêu như vậy, không bảo vệ nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao.

Còn những sự việc đại ca vừa nói hắn cũng phải suy nghĩ thật kỹ, rõ ràng mới được.

Hắn đã không còn là tiểu hài tử nữa, phải học cách bảo vệ đệ đệ, bảo vệ gia đình.

"Đi thôi, nghi thức cầu phúc sắp diễn ra rồi, nay là ngày trọng đại của Tiểu Thất. Cũng không biết hôm nay tiểu Thất có hoá hình không?"

"Được." Bạch Dĩ Phàm ôm cánh tay đại ca mình đi ra ngoài, hắn nghĩ tới điều gì đó: "Đại ca, tiểu Thất hoá hình chắc sẽ rất đáng yêu."

"Đó là tất nhiên a, tiểu Thất hoá hình cũng sẽ là một đứa trẻ, đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm đáng yêu..."

Nghĩ đến đây Bạch Dĩ Vân không khỏi nở nụ cười.

Bé út nhà họ chắc chắn là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất.

Hiện giờ ở đại điện, Bạch Dĩ Lạc đang nằm trong l*иg ngực Hồ Hậu, buồn chán mà nhìn mọi người đang đi qua đi lại.

"Con yêu, đây là tứ thúc của con." Hồ Hậu giới thiệu.

"Ai da, đây là A Lạc đi, lớn lên thật ngoan." Một người nam nhân trng niên dung mạo bình thường đang trìu mến nhìn Bạch Dĩ Lạc.

Bạch Dĩ Lạc nhìn qua, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ.

"A..." Tứ thúc khoẻ.

Bộ dáng ngoan ngoãn khả ái.

[Tứ thúc, ta nhớ tứ thẩm hình như là đội nón xanh cho tứ thúc, nhi tử cũng không phải là của ông ấy.]

[Lúc ấy còn rất ồn ào, có thể coi là một tức thú vị ở Yêu giới, không biết cũng rất khó.]

Hồ Hậu đột nhiên ho khan.

Nhìn Bạch Lịch, trong mắt bốc lên ngọn lửa bát quái.

Nón xanh.

Tứ đệ muội thật lợi hại.

Dưa này có chút lớn.

"Đây là lễ gặp mặt tứ thúc cho con." Bạch Lịch lấy ra một khoá vàng để vào trong lòng Bạch Dĩ Lạc.

Bạch Dĩ Lạc nâng móng vuốt nhỏ ôm lấy khoá vàng, dùng lợi cắn cắn.

[Ôi trời! Đây là thật.]

[Bảo bối, thân thân.]

[Xem tứ thúc tặng lễ vật như vậy, nếu sau này tứ thẩm ra ngoài hẹn hò ta sẽ báo cho thúc biết ]

Hồ Hậu vội vàng ôm con út nhà mình đi.

Con không nên gậy hoạ thêm a.

Thực sự hắn đã rất đáng thương rồi, không nên nói nữa.

"Tiểu Thất, đây là nhị cữu cữu."

[Oa, đây là người nuôi con cùng ngoại thất bên ngoài khiến nhị mợ tức chết, nhị cữu cữu sao?]

[Thật cay mắt, không xem.]

[Nhưng hắn tặng dạ minh châu.]

[Vậy cũng không xem, ta là hồ ly có nguyên tắc.]

Hồ Hậu nhìn về phía nhị đệ nhà mình bằng ánh mắt nguy hiểm, nhưng sau khi nhận lễ vật cũng không nói gì mà rời đi.

Hiện giờ không phải thời điểm tốt để hỏi.

Hoa gia nhà nàng chú trọng một vợ một chồng, không được phép có tiểu thϊếp, một khi có sẽ trực tiếp đánh gãy chân.

Không nghĩ nhị đệ nàng lại có ngoại thất mà còn có cả con riêng.

Ai da, xem ra nàng lại sắp mất thêm một đệ đệ rồi.

Cái dưa này cũng không tồi.

"Nương tử, đem tiểu Thất cho vi phu ôm một chút đi, ta mang nó ra ngoài nhận thức người."

"Cũng được, để ta đi theo các nàng tâm sự."

"Phu quân cẩn thận đừng để tiểu Thất ngã hay bị lạnh."

"Được được được, vi phu đã biết." Hồ Đế trêu ghẹo nói, dưới ánh mắt giận dữ của Hồ Hậu mà ôm Bạch Dĩ Lạc đi.

"Tiểu Thất, phụ thân mang con đi nhìn một chút "

"Ê a..."

Đi đến chỗ bằng hữu thân quen cùng các đại thần, Hồ Đế ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng khoe khoang đầy rõ ràng.

"Ai da, đây là Thất điện hạ đi, rất có phong phạm của Bệ hạ a."

"Mắt to tròn, có phúc có phúc a."

Quả nhiên Hồ Đế cười, cao hứng không khép được miệng.

"Điệu thấp, điệu thấp."

"Vương ái khanh cũng có thể tự sinh một đứa."

[Vương đại nhân, chẳng lẽ là vương đại nhân đó sao?Chẳng phải anh ta không được sao?]

[Như thế nào có thể sinh, biến từ không khí ra sao?]

Phụt ———

Hồ Đế phun một ngụn trà, vừa văn phun trúng mặt Vương đại nhân.

[Ai da, cha làm sao vậy? Sặc rồi sao?]

Hồ Đế: Nhi tử a, câu trước của con có lực sát thương hơi lớn.

Vương đại nhân xoa nước trà trên mặt hoài nghi tự hỏi.

Hắn nói gì sai sao.

Chẳng lẽ không nên nói Bệ hạ cùng nương nương sinh thêm một đứa nữa.

Hẳn là, Bệ hạ cùng nương nương sinh thêm không thoả đáng.

"Thần có tội."

"Thôi thôi thôi, vô tội vô tội." Hồ Đế lau khô miệng chạy đến đỡ cánh tay hắn:"Là ta sặc thôi sặc thôi mà.

"Bệ hạ bảo trọng thân thể " Vương đại nhân quan tâm hỏi.

"Được được, vậy ngươi cũng bảo trọng thân thể." Như thế nào lại không được.

Từ từ, có gì đó không đúng, vậy nhi tử hắn từ đâu có.

Hồ Đế bị sự tò mò thiêu đốt, ruột gan cồn vào muốn hỏi.

"Khụ khụ, Vương ái khanh, nhi tử nhà ngươi có nghịch ngợm không.

[Hài tử không phải của hắn. T nhớ rõ hài tử này là xủa bằng hữu tốt rất thân với hắn.]

[A ~ ~ ta nhớ ra rồi, đây là tức phụ hắn hạ dược hắn, ta quên mất lý do rồi.]

"Khụ khụ, Vương ái khanh, nhi tử nhà ngươi có nghịch ngợm không.

[Hài tử không phải của hắn. T nhớ rõ hài tử này là xủa bằng hữu tốt rất thân với hắn.]

[A ~ ~ ta nhớ ra rồi, đây là tức phụ hắn hạ dược hắn, tôi quên lý do rồi.]

"Khụ khụ khụ..."

Hồ Đế sắp bị nghẹn chết rồi.

Nhưng ăn dưa đến toả mãn rồi.

Nhắc tới hài tử nhà mình, Vương đại nhân liền năng động hẳn lên, đĩnh đạc mà nói, bộ dáng làm Hồ Đế không đành lòng vạch trần.

Thôi quên đi, hắn cũng đã là lão nhân mấy ngàn tuổi, vẫn là để hắn chút hi vọng để sinh hoạt đi.

Hồ Đế mang tiểu bảo bối nhà mình đi các nơi khác một lát, không bao lâu năm vị trưởng lão cũng tới.

Lần này người chủ trì là Đại trưởng lão.

Một ông lão mặc y phục màu trắng, tóc trắng râu trắng, bộ dáng tiên nhân đạo cốt, Bạch Dĩ Lạc đem ánh mắt dừng trên người ông.

"Tham kiến Bệ hạ."

"Các vị trưởng lão xin đứng lên, hôm nay làm phiền các vị rồi."

Đại trưởng lão cúi người: "Đây là việc thần nên làm."

"Sau một chén trà nhỏ là thời điểm tốt nhất để làm lễ cầu phúc, lão thần xin lui trước để chuẩn bị."

"Được được, Đại trưởng lão xin cứ tự nhiên."

Bạch Dĩ Lạc cắn móng vuốt nhìn các vị trưởng lão rời đi.

[Đại trưởng lão hình như có một hồng nhan tri kỷ, thì ra tri kỷ gả cho người khác. Sau đó trượng phu của người đó mất, ông ấy còn vội vàng đến sắp xếp cho người ta. Nhưng sau đó hồng nhan tri kỷ lại gả chồng, gả không phải ông ta, nghe nói Đại trưởng lão khóc đến chết đi sống lại.]

[Đây là lão nhân gọi liếʍ cẩu, liếʍ đến mức còn hai bàn tay trắng.]

[Đáng thương, thật đáng thương.]

Hồ Đế khoé miệng giật giật.

Lại một đại dưa nữa.

Còn có đủ.

Thật không ngờ Đại trưởng lão tiên phong đạo cốt lại còn có một mặt như này.

Về sau nếu hắn lại uy hϊếp ta, một hai muốn đòi sống đòi chết, ta liền không nể mặt tình cảm.

Mang tiểu bảo bối nhỏ đi một vòng, tất cả dưa đều nghe hết một lượt.

Nghe đến chết lặng.

Tuy nhiên, làm hắn kích động nhất chính là phu nhân của tam bá lại có một chân với tiểu thϊếp, tam bá còn không biết, cho rằng hậu trạch của mình rất hoà hợp.

Hồ Đế cười đến cứng đờ cả mặt.

Trước khi nghi lễ cầu phúc bắt đầu đầu, Hồ Đế đặt Bạch Dĩ Lạc ở giữa cái khay ở trung tâm.

Bạch Dĩ Lạc giơ móng vuốt cào cào, nhưng không bắt được gì cả.

Hồ Đế thấy cảnh này che ngực không đành lòng.

Nhi tử chờ một lát, phụ thân sẽ mau tới ôm con.

Đáng giận, lễ cầu phúc này tại sao lại không cho ta được ôm con mình cùng cầu phúc a.

Hoài nghi là có ý nhắm vào ta.