Chương 13: Đầu óc của người này có vấn đề

Sau khi Bạch Dĩ Xuyên nói chuyện xong với đại ca mình thì trong lòng mang đầy suy tư trở về điện của mình.

Rũ mắt nhìn đôi tay mình rồi vô thức nắm chặt bàn tay lại.

Thì ra tiểu Thất đã chết qua một lần và bọn họ cũng vậy.

Phụ thân dưới sự tấn công các tộc mà mình cai quản hại chết, mẫu thân bị đệ đệ ruột hại chết, đại ca bị chính bằng hữu hân cận hại chết. Còn hắn thì sao, hắn chết như thế nào, còn tam muội bọn họ chết như thế nào?

Nhưng mà chết một lần thì đã sao? Lần này bọn họ sẽ không vấp lại vết xe đổ lần nữa.

Bạch Dĩ Xuyên nắm chặt tay trong mắt tràn đầy kiên định.

Bếu trời đã muốn diệt tộc Cữu Vĩ Hồ, vậy thì ta sẽ đấu với trời một trận.

**************

Bạch Dĩ Lạc sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, thoải mái mà hơi hé miệng, duỗi người, lăn lộn một vòng trong ổ.

Lăn lăn, nhìn thấy một người đnag đứng cạnh ổ mình, đang không chớp mắt nhìn y.

"A..."

[Này ai a, nhìn ta làm cái gì?]

[Chẳng lẽ trên mắt ta có dính nước miếng.]

Bạch Dĩ Lạc giơ móng vuốt lên bắt đầu xoa xoa mặt, bộ dáng đáng yêu linh động khiến Bạch Dĩ Phàm nhếch miệng cười.

Đây là đệ đệ của hắn sao?

Thật đáng yêu, lại vừa ngoan vừa manh.

Điều đáng quan tâm là hắn đã không còn là đứa nhỏ nhất trong nhà nữa rồi, các ca ca tỷ tỷ không còn ức hϊếp hắn nữa rồi.

Thật tốt quá!

Hắn đang cười thì đột ngột dừng lại.

Đợi đã, vừa rồi hắn nghe thấy tiếng nói của ai đó.

Ngó trái ngó phải, trong điện có ai khác ngoài hắn đâu.

Nụ cười cứng lại, sự sợ hãi cùng khủng hoảng dâng lên.

Thiên, là hắn ảo giác hay là trong đây còn có một ai khác.

Bạch Dĩ Lạc nhìn vẻ mặt hắn có chút kỳ quái y âm thầm lùi mình lại.

[Người này sao lại có chút kỳ quái vậy.]

[Hình như đầu óc có vấn đề.]

Lại nghe thấy âm thanh, Bạch Dĩ Phàm đột nhiên đứng dậy nhìn xung quanh.

Ai, ai đang nói chuyện.

Nói ta kỳ quái? Tại sao ta lại kỳ quái rõ ràng kỳ quái chính là ngươi.

Còn có ngươi mới đầu óc không tốt, cả nhà ngươi mới đầu óc không tốt.

[Hắn giống như đầu óc thật sự không tốt, chẳng lẽ là thích khách.]

Cái gì? Thích khách?

Bạch Dĩ Phàm biến sắc, xoay người chạy liền chạy ra ngoài phòng: "Phụ thân! Mẫu thân! Có thích khách!"

Sau thời gian một chén trà, mọi người tụ tập quanh ổ nhỏ của Bạch Dĩ Lạc, ánh mắt lo lắng nhìn tiểu hồ ly.

Hồ Đế đá một phát vào mông Bạch Dĩ Phàm: "Thích khách đâu? Ở đâu?"

"Có thích khách mà ngươi lại chạy lấy mình, bỏ lại đệ đệ mình tại nơi này, có ca ca nào như ngươi sao?"

Bạch Dĩ Phàm ôm mông, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

"Cha, con không phải có ý mà."

[A! Người đầu óc không tốt là ca ca mình? Không phải chứ?]

Bạch Dĩ Lạc vẻ mặt khϊếp sợ.

Cho dù là một tiểu hồ ly bé nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy sự khϊếp sợ trên mặt y.

Bạch Dĩ Phàm đột nhiên ngừng lại, ngó trái ngó phải.

"Thích khách còn đang ở đây."

Hồ Đế Hồ Hậu xoay người đề phòng nhìn xung quanh: "Chỗ nào?"

Bạch Dĩ Vân cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện ra gì đó, yên lặng kéo đệ đệ mình sang một bên.

"Phụ thân, mẫu thân, con nói chuyện với đệ đệ một lát, mọi người mang theo bé út ra ngoài đại điện trước đi."

Hôm nay là lễ cầu phúc của bé út nhà mình, không thể chậm trễ thời gian.

"Được, con cùng nó nói chuyện cho tốt, đừng động thủ." Hồ Hậu không yên tâm nói.

Bế tiểu hồ ly nhà mình lên, dùng chăn bọc bé lại mới mang bé đi ra ngoài.

[Thế mà lại là lục ca, thế nào lại cảm giác lục ca nhà mình đầu óc không thông minh lắm.]

[Chẳng lẽ ca ca tỷ tỷ lấy hết mọi ưu điểm tốt đẹp của phụ mẫu, đến khi sinh lục ca thì không còn gì nữa.]

Bạch Dĩ Lạc ngậm móng vuốt trong miệng, cả người đầy bối rối.

[Đầu óc ta chắc không phải cũng vậy đi.]

[Không đời nào.]

Kinh hoàng.

Dùng móng vuốt vò đầu.

Hồ Đế cùng Hồ Hậu liếc nhau, cảm giác bất lực không nói thành lời.

Tiểu Thất nhà bọn họ mạch não không giống ai.