Chương 15: Nói nữa ta liền cắn ngươi

Bạch Dĩ Lạc duỗi duỗi người, xoay người nằm xuống ổ, để ánh sáng mặt trời chiếu vào người.

[Thoải mái, thoải mái quá!]

[Nắng thật ấm áp.]

Hồ Đế thân thể cứng đờ.

Con út nhà hắn không phải là luyến tiếc hắn.

Ô oa ô oa... Muốn khóc quá.

Hồ Hậu thấy Hồ Đế khác lạ nên đã giữ tay hắn kéo lại: "Vui vẻ sao?"

Hôm nay là lễ cầu phúc của tiểu Thất, sau lễ cầu phúc là tiểu Thất có thể hoá hình.

Hồ Đế cảm xúc bị nghẹn lại.

Bạch Dĩ Phàm đứng bên cạnh đại ca cùng nhị ca, nhìn cục bông trắng trên đài ánh mắt ôn nhu cùng tò mò.

Đây là đệ đệ hắn, nhỏ hơn hắn 1000 tuổi, phải bảo vệ đệ đệ.

" Lễ cầu phúc, bắt đầu."

Sau tiếng hô thông báo, Đại trưởng lão cầm phất trần hướng lên trời mà vung lên.

Bốn trưởng lão cầm nhành liễu đã nhúng nước linh thủy đi vòng quanh Bạch Dĩ Lạc, tay vung nước vào người y, trong miệng là lời cầu phúc được nói ra liên tục.

Đại trưởng lão đứng ở phía trước nhẩm sinh thần bát tự của Bạch Dĩ Lạc: "Nguyện trời cao phù hộ cho Thất điện hạ của Yêu giới mãi mãi bình an."

Quỳ xuống cúi người.

Hồ Đế Hồ Hậu cùng đám người cũng nghiêng người cúi đầu.

Bầu trời chợt nổi lên một mảng rực rỡ, vô vàn loài chim nối đuôi nhau thành đàn bay tới.

Hào quang vạn trượng dẫn đến vô số người ngước đầu nhìn.

"Đó là, đó là Phượng Hoàng!"

"Phượng Hoàng tới."

"Đó là gì vậy? Kim sắc, Hoàng long, là Hoàng long."

Hồ Đế cùng Hồ Hậu cũng bị tình hình này doạ ngây người.

Tiểu Thất nhà họ tổ chức lễ cầu phúc, sao lại kinh động đến hai tộc đứng nhất là tộc Phượng Hoàng và Long tộc.

"Hồng Nguyệt, trưởng lão của Phượng tộc, phụng mệnh Phượng Đế vì Thất điện hạ của tộc Cửu Vĩ Hồ đưa lễ vật."

"Lãnh Tuy, hộ vệ Long tộc, phụng mệnh Long Đế đưa hạ lễ chúc mừng Thất điện hạ của tộc Cửu Vĩ Hồ."

Hai chủng tộc chân quý nhất tới tặng lễ khiến Hồ Đế Hồ Hậu sợ hãi.

Vội vàng mang Thái Tử Bạch Dĩ Vân ra nghênh đón.

Bạch Dĩ Lạc đem hai móng vuốt đặt lên mép ổ, ánh nhắt sáng ngời nhìn về hai người kia.

Hồng Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đang nhìn liền quay đầu nhìn lại, nàng bị ánh mắt kia hấp dẫn, nhịn không được đi đến bên cạnh ổ nhỏ.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng đặt lên đầu Bạch Dĩ Lạc.

"A a..."

[Cảm ơn nha tỷ tỷ xinh đẹp.]

Lãnh Tuy chỉ nhìn thoáng qua đưa xong lễ vật liền rời đi.

Hắn không biết vì sao Long Đế lại kêu hắn tới đây, rõ ràng chỉ là một con hồ ly tầm thường không có gì nổi bật.

Hồng Nguyệt như ăn được viên đường trước khi rời đi, hơn nữa còn mang theo tươi cười.

Tiểu hồ ly này thật ngoan.

Phượng Đế lẹnh cho nàng tự mình đưa lễ nhất định là có dụng ý của ngài.

Chẳng lẽ là vì tiểu Thái Tử?

Hồng Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Dĩ Vân, trên mặt tươi cười lại lớn hơn.

Hình như nàng đoán được lý do rồi, haha.

Bọn họ đi rồi một người nữa lại tới.

"Hàn Diệp, Thái Tử Thiên giới, phụng lệnh Thiên Đế vì Thất điện hạ tộc Cửu Vĩ Hồ đưa trân quý hạ lễ."

Hàn Diệp xuất hiện theo sau là mười mấy nha hoàn, mỗi người đều bưng trên tay một khay lễ vật, mỗi loại đều giá trị liên thành.

Bạch Dĩ Lạc ngó đầu ra.

[Ngao ngao ngao, là tiểu ca ca, là tiểu ca ca đã cứu ta một mạng.]

Bạch Dĩ Vân nhíu mày, cùng Bạch Dĩ Xuyên liếc nhau.

Cứu Thất đệ một mạng, khi nào, sao bọn họ không biết.

Hàn Diệp đi đến trước mặt tiểu hồ ly nhỏ, ngón tay đặt nhẹ lên trán bé, nói ra lời chúc phúc.

"Nhanh lớn lên nha."

"A..."

[Ngao, sẽ mà.]

Hàn Diệp thu tay, đang chuẩn bị đi xuống bậc thang, lại không ngoè trước mắt đột nhiên kim quang loé lên, bé con lông xù lại biến thành một hài tử nhỏ.

Dạ thịt trắng nõn non nớt, đôi mắt to tròn, mũi nhỏ miệng nhỏ, phấn nộm, bụ bẫm, vô cùng đáng yêu.

"Ê a..."

Bạch Dĩ Lạc giơ tay nắm lấy áo Hàn Diệp.

[Tiểu ca ca nha...]

Nhìn bé con vui vẻ đến phin nước miếng, hắn cũng vui đôi mắt cong cong.

"Ngoan."

Sau khi nghi lễ cầu phúc kết thúc là đến yến tiệc cầu phúc, mời các vị khách dự phúc yến.

Hồ Đế ôm nhi tử bụ bẫm nhà mình, vui vẻ ngồi đầu.

"Mọi người ăn uống vui vẻ, đừng câu nệ."

"Tạ Bệ hạ, tạ nương nương."

Yến tiệc diễn ra được một nửa Bạch Dĩ Phàm mò đến bên cạnh cha già.

"Phụ thân, người đem đệ đệ cho con ôm một chút."

Hồ Đế đang muốn nói không được, còn chưa kịp mở miệng nhãi con trong lòng đã kêu lên.

[A, là lục ca, lục ca, lục ca ôm ôm.]

Bạch Dĩ Lạc vưon tay, quay đầu, cẳng chân nhỏ động động, vội vàng muốn bắt lấy Bạch Dĩ Phàm.

"Tiểu Thất, lục ca ôm đệ nha."

"Lục ca ôm đệ được không nào?"

[Được được.]

Nhìn nhãi con ngọ nguậy trong l*иg ngực, bộ dáng muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn. Hồ Đế không có biện pháp đành đem nhãi con này đưa cho Bạch Dĩ Phàm.

"Ôm cho tốt vào, không thể quăng ngã."

Bạch Dĩ Phàm cẩn thân ôm lấy đệ đệ mềm mại, thuận miệng ứng phó: "Con đã biết đã biết."

[Lục ca sẽ không quăng ngã con đâu.]

Chính là như vậy, hắn sẽ không quăng ngã đệ đệ bảo bối.

"Đệ đệ, lục ca mang đệ ra ngoài một chút ha."

"Ở trong đây buồn chán, moitj chút cũng không thoải mái."

Bạch Dĩ Phàm ôm đệ đệ đi ra ngoài sân.

Một số hài tử nhỏ tuổi đang ở đây.

Đương nhiên cũng có một số hài tử của chủng tộc khác.

"Bạch Dĩ Phàm đây là đệ đệ ngươi, nghe nói hắn hôm nay mới hoá hình, không phải có vấn đề chứ?"

Hài tử yêu tộc đều giống nhau, ngày khi được sinh ra sẽ hoá hình luôn, một số ít do thân thể không hoàn hảo, linh căn không tốt mới hoá hình chậm.

Bạch Dĩ Phàm ôm chặt đệ đệ nhà mình nhìn phía người tới, vẻ mặt đang tốt đẹp liền biến đổi: "Đệ đệ ta rất ốt, không cần ngươi ở chỗ này chỉ trỏ."

[Lý Duệ? Đây là ai, không quen biết.]

[Hắn nói ta có vấn đề, hắn mới có vấn đề, toàn thân hắn đều có vấn đề.]

Bạch Dĩ Phàm vỗ nhãi con đang kích động trong lòng, chuẩn bị rời khỏi không muốn nói chuyện cùng.

Lý Duệ lại chặn hắn lại, chắp tay, bộ dáng cao cao tại thượng.

"Chỉ là vài câu vui đùa, sao lại kích động đến vậy? Vẫn là lục điện hạ Yêu giới, chút trí tuệ không có, tính toán chi li."

"Như vậy đi, ngươi dẫn chúng ta đi ăn linh quả ta liền tha thứ cho ngươi."

[Ngươi có trí tuệ sao, ngực không thịt, não rỗng, lại nói xấu lục ca ta liền cắn ngươi.]

[Còn muốn ăn linh quả, ngươi cũng có mặt mũi đấy.]

Bạch Dĩ Lạc nghe hắn nói lục ca như vậy tức giận muốn đánh người, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

[Cái Lục điện hạ không biết tốt xấu, ta đã hạ mình không thèm chấp lại còn dám không đáp lời, không biết xấu hổ.]

[Hừ, ngày khác ta cho tất cả học trò trong thư viện đều cô lập ngươi, trừ khi ngươi xin lỗi ta, không thì không ai thèm chơi với ngươi.]

[Lục điện hạ thì như thế nào, vẫn phải xin lỗi ta đấy sao.]

Lý Duệ ưỡn ngực trên mặt đầy đắc ý.

Bạch Dĩ Lạc nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên tia hung quang.

[Người xấu, muốn cô lập lục ca ta, ta cắn ngươi...]

"Ê a..."

[Ngao ô.]

"Cùng ngươi nói chuyện, ngươi có nghe thấy không?" Lý Duệ không kiên nhẫn.

Nếu hôm nay mọi người không ở đây, sợ mặt mũi ảnh hưởng thì ta không thèm quan tâm đến hắn.

Bạch Dĩ Phàm ánh mắt sắc lạnh, lạnh giọng nói: "Ngươi ở đây dám đối với bổ điện hạ hô to gọi nhỏ."

"Cha ngươi thấy bổ điện hạ cũng phải ăn nói khép nép, ngươi lại trước mặt ta la hét lên xuống, ngươi cảm thấy ngươi lợu hại hơn cha ngươi."

"Còn muốn ăn linh quả, ngươi cho rằng một con chó lắc đuôi hai cái, đối với bổn điện hạ rung đùi đắc ý, bổn điện hạ phải cho ngươi."