Chương 12: Nhị ca ôm bé con chạy

Bạch Dĩ Vân vừa đến cửa đại điện liền nghe thấy tiếng khóc của tiểu Thất, liền vội vàng chạy vào trong điện.

Bạch Dĩ Xuyên đuesng bên cạnh ổ nhỏ vẻ mặt ngơ ngác, muốn duỗi tay ôm lại không dám ôm.

"Không phải, đệ đừng khóc."

"Nhị ca không phải là không thích đệ."

Bạch Dĩ Lạc tiếp tục gào khóc.

[Không nghe, đệ không nghe, nhị ca không thích ta ô ô ô...]

Bạch Dĩ Vân tiến vào, nhanh chóng bế bảo bối nhỏ đang khóc lên.

"Bé út, không khóc, đại ca ở đây."

[Ô ô ô... Đại ca... Nhị ca huynh ấy không thích Lạc Lạc.]

[Huynh ấy không có ôm đệ, không để ý đến đệ, đệ đau lòng quá...]

Đời trước y còn chưa gặp mặt nhị ca, hiện giờ quay trở lại nhị ca lại không để ý đến y khiến y đau lòng vô cùng.

Y đau lòng, vô cùng đau lòng.

Bạch Dĩ Xuyên nghe bé con lên án, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình ngơ ngác không biết phải làm sao như vậy. Cảm giác 800 cái miệng cũng không thể giải thích được.

“Đại ca, đệ, đệ,...”

Hắn trước tới nay chưa tiếp xúc với ấu tể nào, mấy đệ đệ muội muội hắn cũng tiếp xúc rất ít, căn bản là không biết ở chung như thế nào, đặc biệt là giờ bé con này đang khóc.

Y vừa khóc thì đầu óc hắn liền trống rỗng, không có biện pháp nào xử lý.

Bạch Dĩ Vân cũng biết tình tính của nhị đệ nhà mình, vỗ vai hắn: “Không có việc gì, không có việc gì, để ta tới.”

Ôm tiểu bảo bối nhỏ đến bên cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Bé út ngoan, không khóc nữa nha, đại ca ở đây.”

“Nhị ca, đệ ấy không phải không để ý bé út, đệ ấy chỉ bị bé út manh đến rồi.”

“Bạch Dĩ Lạc nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.

[Đại ca, ca có phải cho rằng ta khờ.]

[Huynh ấy là bị manh tới sao? Rõ ràng là bị dọa rồi.]

Bạch Dĩ Vân ho khan hai tiếng: “Này là sự thật, đại ca cùng đệ thề.”

“Bé út có đói bụng không, đại ca mang bé út đi uống sữa được không?” Cố ý nói tránh đi: “Nghe nói sữa hôm nay bỏ thêm mật ong.”

“A...”

[Hình như đói bụng rồi.]

[Đói nhưng mà không muốn uống sữa.]

[Muốn ăn thịt thịt, muốn ăn đùi gà cơ.]

Nghĩ đến ăn, Bạch Dĩ Lạc đã quên khóc, ngoan ngoãn để đại ca ôm đi uống sữa.

Uống xong sữa, toàn bộ cơ thể bé thoải mái hơn nhiều.

Nằm trong l*иg ngực Bạch Dĩ Vân, ngoan ngoãn xoay người còn bắt lấy ngón tay đại ca, chỉ là ánh mắt không nhìn Bạch Dĩ Xuyên lấy một cái.

Bạch Dĩ Xuyên không biết làm sao mà chuyển ánh mắt lên người đại ca mình.

Ca...

Đại ca...

Bạch Dĩ Vân cảm thấy đầu phình lớn, cũng chỉ có thể căng da đầu mở miệng: “Bé út, nhị ca đệ ấy... Tình cảm có chút khuyết thiếu, tính tình cũng kỳ quái không phải là không để ý đến bé út đâu.”

Bạch Dĩ Xuyên: Ta tình cảm khuyết thiếu.

Bạch Dĩ lạc chấn kinh, y sao không biết chuyện này.

Đúng rồi, kiếp trước y cụng không tiếp xúc qua với nhị ca, khó trách mình không biết.

Ánh mắt hướng về Bạch Dĩ Xuyên như muốn xác nhận.

Bạch Dĩ Xuyên khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong mắt hiện lên sự nôn nóng, tay cũng nắm thật chặt.

Tuy không biết chính mình tình cảm khi nào có khuyết thiếu, nhưng hiện giờ không nên mở miệng mới là chính xác.

“Bé út lần này tha thứ cho đệ ấy được không?”

Bạch Dĩ Vân ra hiệu cho Bạch Dĩ Xuyên, bảo hắn nhanh lên chạy tới để dỗ bé con này.

Thu được ánh mắt của đại ca, Bạch Dĩ Xuyên học bộ dáng của Bạch Dĩ Vân vụng về đem tay hướng đến người bé út nhà mình.

Bé con mềm mại, chỉ nhỏ nhỏ có một xíu.

Đôi mắt đang mở ra sáng người và rõ ràng.

“Tiểu Thất, tiểu Thất, nhị ca không phải cố ý, đừng giận nhị ca.”

Lời nói lạnh lùng cứng răn , nghe là thấy bình thường không hay nói.

Bạch Dĩ Lạc cắn cắn móng vuốt nhỏ, gãi đầu.

[Được rồi, lần này đệ tha thứ cho huynh, dù sao nhị ca cũng không cố ý.]

[Không được có lần sau.]

Bạch Dĩ Lạc nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay Bạch Dĩ Xuyên, móng vuốt duỗi ra, muốn nhị ca ôm y.

Lần đầu tiên Bạch Dĩ Xuyên được ấu tể thân cận, cảm giác lòng bàn tay hơi ngứa.

[Nhị ca, nhị ca ôm đệ một cái nha.]

Ôm?

Ôm như thế nào?

Bạch Dĩ Xuyên lại luống cuống tay chân, đem ánh mắt giúp đỡ nhìn về phía đại ca mình.

Đại ca...

Bạch Dĩ Vân: “...”

Ta may mắn là có đại ca.

“Ôm như thế này, bàn tay mở ra...”

Dưới sự giúp đỡ của đại ca, lần đầu tiên Bạch Dĩ Xuyên ôm được cơ thể mềm mại nhỏ nhỏ của bé út nhà hắn.

Cảm giác vật nhỏ trong lòng bàn tay, hắn không dám dùng chút sức nào.

[Không thoải mái, dịch dịch mông.]

Bạch Dĩ Lạc tự điều chỉnh tư thế của chính mình, cuối cùng là ôm lấy ngón tay Bạch Dĩ Xuyên.

[Ưm ~ Thật thoải mái ~]

[Nhị ca, nhị ca, Lạc Lạc rất nhớ huynh.]

Nghe bé con nói nhớ hắn, Bạch Dĩ Xuyên đáy mắt tràn đầy ôn nhu, nhìn thoáng qua sắc mặt như thường của Bạch Dĩ Vân, thử mở miệng: “Tiểu thất đáng yêu quá, nhị ca cũng rất nhớ tiểu Thất.”

[A!!! Nhị ca khen mình.]

[Thật vui vẻ, thật kích động.]

[Hắc hắc hắc, nhị ca cũng nhớ ta, thẹn thùng, thẹn thùng a.]

Bạch Dĩ Lạc ngượng ngùng nâng móng vuốt ôm mặt, lần này che kín đôi mắt, miệng vẫn còn hở.

Vẻ đáng yêu, linh động khiến Bạch Dĩ Vân và Bạch Dĩ Xuyên bị manh trúng muốn hét lên.

Tiểu Thất nhà họ thật dễ thương.

Bạch Dĩ Xuyên ngồi một bên ôm lấy bé con dỗ dành, càng dỗ càng thuận tay, càng dỗ càng không nỡ buông tay. Cuối cùng, dứt khoát ôm bé con chạy đi.

Bạch Dĩ Vân ngồi ngốc tại chỗ.

Sao thế này, còn đại ca là hắn đây thì sao?

Sau khi phản ứng lại, điên cuồng chạy đuổi theo.

“Bạch Dĩ Xuyên! Đem tiểu Thất trả cho ta.”

Toàn bộ Tê Khê điện đều nghe thấy âm thanh.

Bạch Dĩ Xuyên vừa chạy đến cửa nghe thấy thì bước chân không khỏi nhanh hơn.

Nhưng hắn vẫn bị Bạch Dĩ Vân bắt được.

“Ha ha, đại ca, đệ mang tiểu Thất đi đến chỗ đẹ xem.”

Nhưng Bạch Dĩ Vân không nghe, duỗi tay đoạt lấy bé út ôm vào trong ngực, xoay người liền đi về Tê Khê điện.

“Đứng đó, không được rời đi, ta ra tới sẽ xử lý đệ.”

Bạch Dĩ Xuyên đang định bõ chạy liền khựng chân lại.

Bạch Dĩ Lạc ghé trong l*иg ngực đại ca nhà mình, không rõ nguyên do nhưng cảm giác đại ca tâm tình không tốt. Vì thế dùng đầu cọ lòng bàn tay hắn an ủi.

[Đại ca, không cần tức giận, tức giận nhiều đối với thân thể không tốt, không thì, sau này đại tẩu sẽ không thích ca.]

[A, đã quên, đời trước khi đại ca chết, đại tẩu cũng không có.]

[Ai, kệ kệ, tùy tiện tùy tiện đi, sinh hoạt luôn không có như ý, còn không bằng tự mình làm mình vui.]

Bạch Dĩ Vân đột nhiên ho khan.

Bé út, đệ an ủi vậy ta không cần.

Càng an ủi, tâm càng đau.

“Bé út, ngủ đi, ngày mai chờ thu quà tặng.”

“A...”

[Quà gì? Nhiều sao? Là vàng lấp lánh sao?]

Bạch Dĩ Vân xoa đầu bé, nhưng lòng tò mò trong tiểu hồ ly vẫn chưa biến mất.

“Ngủ đi, bé út ngoan của đại ca.”

Bạch Dĩ Lạc vốn không muốn ngủ nhưng bất giác dưới sự vốt ve của đại ca mà nhắm mắt ngủ.

[Ta không muốn ngủ, thật sự, nhưng mí mắt không nghe lời.]

Bạch Dĩ Vân cong môi, an bài tốt cho bé con liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đi đến đại điện, Bạch Dĩ Xuyên vẫn còn đang ở đấy, giờ phút này không có xa cách như trước.

“Đại ca, huynh kêu ta có việc gì?”

Hắn không phải chỉ là muốn ôm tiểu Thất sao, lại còn muốn đánh hắn.

Bạch Dĩ Vân lập kết giới xung quanh, câu đâug tiên nói khiến Bạch Dĩ Xuyên kinh ngạc.

“Đệ có phải cũng nghe thấy tiếng lòng của bé út?”

Bạch Dĩ Xuyên ngó trái, ngó phải, sau khi quan sát xong mới ghé lại gần: Đại ca... Huynh cũng có thể nghe thấy.”