Chương 11: Nhị ca không thích ta

Nhắc đến vấn đề này cảm xúc trong mắt Lam Chính Trạch lập tức trầm xuống,

Một lúc lâu sau hắn mới buồn bã đáp: "Việc này không đề cập tới cũng được, nếu biết cũng giải quyết được, chỉ làm tăng thêm phiền não.

[Tại sao tên hồ ly nào cứ hỏi chuyện về cha mẹ ta? Chẳng lẽ bí mật bị bại lộ.]

[Không có khả năng, ta giả trang sâu như vậy, một câu cũng không nói, làm sao có thể tiết lộ bí mật.]

[Ha ha ha, đại ca kiến Lam Chính Trạch tự nghi ngờ chính bản thân, tuy nhiên, ta cũng tò mò sao đại ca lại đột nhiên hỏi chuyện về gia đình hắn.]

Bạch Dĩ Lạc cắn móng vuốt của mình, không hiểu.

Bạch Dĩ Vân dùng ngón tay ôn nhu vuốt ve bé con trong lòng mình, thầm nghĩ: [Đó là vì có đệ, tiểu bảo bối nhỏ.]

"Thật sự không giải quyết được sao? Cô tốt xấu gì cũng là Thái Tử, trong tay cũng có chút quyền lực, chỉ cần nói ra Cô nhất định sẽ giúp ngươi."

[Trời ơi, con hồ ly chết tiệt này thật phiền, nghe không hiểu tiếng người sao?]

Lam Chính Trạch lắc đầu: "Không cần, ta cảm thấy thế cũng không quá tệ."

[Nói ra ngươi có thể tự gϊếŧ chính mình sao? Khôi hài.]

"Bang"

Bạch Dĩ Vân đập bàn đứng dậy, không chỉ làm Lam Chính Trạch hoảng sợ, mà còn làm Bạch Dĩ Lạc giật mình run rẩy.

[Trời ơi! Hù chết hồ rồi!]

[Mỗi ngày đều bị kinh hách thế này ta sẽ không phi thăng sớm chứ.]

[Nhưng mà đại ca tại sao đột nhiên kích động như vậy.]

Bạch Dĩ Vân mới giật mình nhận ra mình đã hù dọa bé út nhà mình, vội vàng sờ đầu đệ đệ trấn an.

[Đừng sợ đừng sợ lỗi của đại ca.]

"Dĩ Vân sao huynh lại kích động như vậy?" Lam Chính Trạch khó hiểu.

Bạch Dĩ Vân chỉ vào mũi hắn mà nói: "Người nhà bị chết oan, thân là nhi tử lại không vì bọn họ giải oan, hiện giờ chỉ biết suy nghĩ chính mình sẽ như thế nào, không sợ người nhà từ trong quan tài bật dậy kéo ngươi đi xuống."

"Sớm biết ngươi là loại người không có lương tâm, nhát gan như chuột, Bạch Dĩ Vân ta nhất định không quen ngươi, ta đúng là mắt mù."

Bộ dáng lời lẽ chính đáng, Lam Chính Trạch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng trước mặt liền không có ai.

Chẳng được bao lâu thì có thị vệ chạy lại: "Công tử, điện hạ sai ta đưa ngài về."

Lam Chính Trạch vẻ mặt ngơ ra, cũng biết đây là Yêu Vương cung, ở đây lâu hơn sẽ không thích hợp liền đứng dậy đi theo thị vệ.

Dọc đường đi trái lo phải nghĩ cũng không biết mình lộ sơ hở ở đâu, cũng không nghĩ vì sao cảm xúc của Bạch Dĩ Vân còn kích động hơn mình.

Tựa như người chết là cha mẹ hắn.

Trong góc Bạch Dĩ Vân nhìn bóng dáng của Lam Chính Trạch khoé môi hơi nhếch lên.

Lam Chính Trạch không khí đã căng thẳng tăng cao, ngươi không định chuẩn bị gì sao.

Ta sẽ chờ ngươi ra chiêu.

Bạch Dĩ Lạc lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười của Bạch Dĩ Vân.

[Trời ơi! Thật không ngờ đại ca lại là một người bạch thiết hắc nha.]

[Tại sao trước đây ta lại không biết đại ca lại gian xảo như vậy.]

[Không thể không nói chỉ số thông minh của đại ca mà xuất hiện thì ca thật sự rất soái.]

Bạch Dĩ Lạc vung vẩy chiếc đuôi nhỏ, hai móng vuốt che mặt nhưng vì móng vuốt quá nhỏ mà chỉ bưng được hai sườn mặt.

Bạch Dĩ Vân được khen l*иg ngực ưỡn thẳng, mặt tràn đầy đắc ý.

Bé út nhà hắn đang khen hắn.

Hừ, Lam Chính Trạch tính là gì, đến mười tên cũng không sợ.

Bạch Dĩ Vân ôm lấy bé út nhà mình trở lại đường đi về phía Tê Khê điện, dọc đường hoa nở hoa rơi đủ màu sắc, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào người cũng trở nên thoải mái.

Trở lại Tê Khê điện Bạch Dĩ Vân đặt bé út xuống, xoa bóp móng vuốt phấn nộm đô đô thịt một lúc rồi mới rời đi.

Vừa ra đến sân liền nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa.

"Nhị đệ, đệ bằng lòng bỏ Dược Vương Cốc để ra đây rồi sao?"

Người tới mặc bộ y phục màu đen, tóc đen buộc một nửa sau đầu còn lại buông xoã xuống sau lưng.

"Ừ, lại đây xem tiểu thất một chút, tiểu Thất đâu rồi." Bạch Dĩ Xuyên hỏi, sắc mặt vẫn sắc bén âm trầm.

"Vừa mới ngủ, cần vào xem sao?"

"Không cần, đệ về điện trước, giờ tiểu Thất tỉnh thì lại đến."

Bạch Dĩ Vân nhìn hắn rời đi mà thở dài một hơi.

Nhị đệ này của hắn tính cách có chút bất thường, tính tình quái đản, luôn cự người bên ngoài ngàn dặm, không biết có đối với tiểu Thất lãnh đạm như vậy không.

Sau khi trở về điện của mình có một ám vệ liền quỳ trước mặt hắn.

"Bảo ngươi đi điều tra, tra được gì?"

Ám vệ: "Thưa điện hạ, phụ thân của Lam công tử đã qua đời cách đây nửa năm, sau đó Lam gia bị một trận hoả hoạn thiêu chụi, bên trong không một ai may mắn sống sót."

"Lúc ấy Lam công tử không có ở nhà, lúc về thì mọi thứ đã không còn nữa."

"Nhưng thuộc hạ tra được, trước khi chết một ngày nhà họ có hai người lạ tới, sau đó biến mất không tung tích, cũng không ai gặp qua."

"Hai người lạ?" Họ có thể là ai.

Là hai người gϊếŧ cả nhà Lâm Chính Trạch sau đó phóng hỏa để hủy thi diệt tích.

Không đúng, bé út nói Lam Chính Trạch cũng có gϊếŧ người.

Nếu phụ thân hắn là ta gϊếŧ, vì cái gì hắn còn phải gϊếŧ người và giấu đuôi.

Chắc chắn có vấn đề.

"Tiếp tục tra, đem tất cả những hành động của hắn trong nửa năm đều tra rõ. Đừng bỏ sót đều gì, xem phía sau hắn có ai giúp đỡ."

Hắn không tin là không có sơ hở gì.

Hơn nữa, nửa năm trước hắn chưa từng đi ra ngoài.

Chuyện gϊếŧ người này khẳng định có người hãm hại.

Sẽ là ai đây?

Đêm trước ngày cầu phúc, Bạch Dĩ Lạc mới gặp được nhị ca, nhưng nhị ca có vẻ không thích y.

[Nhị ca không để ý đến đệ, là không thích Lạc Lạc sao?]

Bạch Dĩ Lạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nhị ca buồn bã cuộn người vào trong ổ.

[Nhị ca không thích ta, ô ô ô...]

Bỗng dưng nghe thấy âm thanh Bạch Dĩ Xuyên đưa mắt nhìn về phía Bạch Dĩ Lạc.

Ở đây có thể kêu hắn là nhị ca chỉ có thể là tiểu Thất mới sinh.

Bạch Dĩ Xuyên chớp mắt lơ đãng nhìn nha hoàn, ma ma bên cạnh.

Hẳn chỉ có mình nghe thấy thật thú vị.

Hắn đứng dậy đi đên bên cạnh tiểu oa nhỉ, rũ mắt nhìn bánh bao nhỏ màu trắng đang giấu mình trong chăn nức nở, một góc chăn còn bị làm ướt.

Thật sự đang khóc.

Bạch Dĩ Xuyên có chút hoảng loạn.

Tại sao, tại sao lại khóc rồi.

Từ trước đến nay hắn còn chưa đồ qua đệ đệ hay muội muội nào, hiện giờ làm hắn gặp phải, làm sao bây giờ.

Quay đầu nhìn về phía ma ma: "Tiểu Thất đang khóc, mau qua dỗ nó đi."

Ma ma cúi người: "Nhị điện hạ, không phải nô tỳ không dỗ mà tiểu điện hạ khi không cho chúng nô tỳ đến gần. Ngày thường đều là Thái Tử, Vương và nương nương dỗ, uống sữa cũng là bọn họ cho uống."

Cái gì?

Một tiểu tử mới sinh lại kén chọn nhiêù như vậy?

Kia làm sao có thể?

"Ngươi dỗ."

Dù sao hắn không dỗ.

Ma ma quỳ xuống: "Nô tỳ không dám, thật sự nô tỳ muốn dỗ mà khi ôm tiểu điện hạ đều sẽ khóc nháo, thỉnh điện hạ thứ tội."

[Òa... Nhị ca thật sự không thích ta... Ô ô ô... Ta muốn đại ca, ta muốn mẫu thân, ta muốn phụ thân...Oa ô ô...]

Bạch Dĩ Vân khé há miệng, toàn thân đều hoảng sợ.

Không phải, đệ đừng khóc.

Không phải ta không muốn đệ

"Bé út."