Chương 10: Đại ca thử Lam Chính Trạch

Bạch Dĩ Lạc vì một miếng ăn mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, tuy rằng y còn nhỏ nhưng làm nũng bán manh lại vô cùng thành thạo.

[Đại ca ca, Lạc Lạc yêu nhất đại ca ca.]

[Đệ muốn ăn cá, ăn cá a ~]

Mỗi ngày đều uống sữa, miệng đều nhạt luôn rồi.

Dưới sự làm nũng bán manh bất chấp của bé út nhà mình Bạch Dĩ Vân kiên trì không được quá thời gian một chén trà nhỏ.

“Hôm nay thời tiết không tồi, đi hồ nước nhìn một chút, không chừng sẽ có cá.”

Nhìn Bạch Dĩ Vân đi hướng đến hồ nước, Bạch Dĩ Lạc vô cùng vui mừng, đuôi nhỏ liên tục vẫy vẫy, thiếu chút nữa tự mình nhảy ra ngoài.

[Đại ca đệ yêu huynh ~]

[Đại ca là tốt nhất.]

[Đại ca thật soái, đại ca thật tuấn, đại ca hôn hôn.]

Bạch Dĩ Vân được khen đến lâng lâng, trên mặt nhịn không được đắc ý.

Nhà hắn bé út khen hắn.

Ha ha ha ha ha...

Mỹ mãn a.

Đi đến bên cạnh hồ nước, còn chưa kịp ngồi xuống thì có một âm thanh truyền tới.

“Dĩ Vân.”

“Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi.”

Bạch Dĩ Vân ôm bé con xoay người, một bóng dáng màu lam đang hướng bên này chạy tới, sau khi đứng lại hơi thở dốc.

“Chính Trạch? Sao ngươi lại ở chỗ này.”

Lam Chính Trạch bình phục hô hấp bất đắc dĩ nói: “Ta ra ngoài đi dạo, không nghĩ là sẽ bị lạc. Ta vòng đi vòng lại ba lần, cuối cùng cũng thấy bóng người.”

Bạch Dĩ Vân nhìn xung quanh và thấy thật sự không có ai.

“Dĩ Vân, huynh đang làm gì ở đây thế?”

“Người trong l*иg ngực huynh... Là đệ đệ của huynh đúng không?” Lam Chính Trạch có chút kinh ngạc, nhìn qua giống một người đầy bụng phong độ trí thức lại đơn thuần.

Bạch Dĩ Vân gật đầu: “Đây là đệ đệ ta.”

“Nếu ra tới, cùng nhau ngồi một lát đi.”

“Đươc.” Lam Chính Trạch vui vẻ đồng ý.

Sau khi ngồi xuống, hai người câu được câu không trò chuyện, còn làm cả thơ.

Bạch Dĩ Lạc lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Lam Chính Trạch.

[Chính là người này gϊếŧ đại ca sao?]

[Nhìn qua giống một người vô hại, không ngờ lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, chặt đứt tay chân đại ca không nói, lại còn chặt hết đuôi của huynh ấy.]

[Không thể nhịn, không thể nhịn nổi mà, lần này ai dám động đại ca ta liền cắn chết hắn.]

Bạch Dĩ Lạc nghiến răng, lại phát hiện mình còn chưa mọc răng.

Nháy mắt liền hỏng mất.

[Ô ô ô... Ta không có răng... Cắn không chết hắn...]

Cảm nhận được bé út cảm xúc dao động, Bạch Dĩ Vân vỗ nhẹ đầu bé trấn an.

Bé út ngoan để đại ca giải quyết, không cần lo lắng.

“Chính Trạch, chúng ta nhận thức cũng được một tháng rồi đi, sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến người nhà.”

Bạch Dĩ Vân muốn nghe hắn giảo biện thế nào.

Lam Chính Trạch sắc mặt hơi biến đổi, ngay sau đó biểu hiện bi thương: “Người nhà ta đều đã không còn.”

“A? Xin lỗi, ta không nghĩ sẽ như vây.” Bạch Dĩ Vân giả trang cũng rất khá, tự trách vỗ bả vai hắn.

“Không sao, người không biết không có tội.” Lam Chính Trạch cười khổ một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa.

[Bạch Dĩ Vân tại sao lại đột nhiên hỏi người nhà mình, chẳng lẽ do mình lòi đuôi? Hay là hắn tra ra được cái gì?]

[Không nên, ta rõ ràng đều đem manh mối diệt sạch sẽ. Người biết nội tình ta đều đã gϊếŧ, một nhà 12 người đã chết, hắn không nên điều tra được gì mới đúng.]

[Chẳng lẽ chỉ thuận miệng hỏi.]

[Có khả năng, ta không nên tự hù dọa mình.]

Nghe xong tiếng lòng của Lam Chính Trạch lòng y đều chấn kinh, tròng trợn lên.

[Người này lại gϊếŧ mười hai người.]

[Vì không muốn lưu lại dấu vết, đem bọn họ gϊếŧ sạch.]

[Quá ngoan độc rồi.]

[Ác quỷ địa ngục cũng chưa ác bằng hắn.]

Cái gì? Mười hai người?

Bạch Dĩ Vân đồng tử mở lớn, không tin tưởng được những gì mình nghe được.

Thoạt nhìn thiện lương vô hại lại là người gϊếŧ mười hai mạng người, trên tay dính nhiều máu tươi như vậy.

Là hắn ẩn giấu quá sâu hay do mình mắt mù.

Bạch Dĩ Vân tim đạp như muốn bay ra, ngón tay run rẩy.

Hắn cảm thấy Lam Chính Trạch thật đáng sợ.

Trách không được hắn có thể ra tay tàn nhẫn với mình như vậy.

“Mạo muội hỏi một câu, người nhà ngươi chết ra sao? Nếu có oan khuất gì, ta có thể giúp ngươi?”