Chương 7: Phụ thân thật ngây thơ

Không ai có thể từ chối một mỹ nhân đang khóc, chưa kể Hoa Tam gia đối với A Lan cũng là thật tâm.

Nhìn A Lan lê hoa đái vũ, Hoa Tam gia có chút ngơ ngác bắt đầu nghi ngờ cách làm của mình có đúng hay không.

Chính là tin này không thể là giả, tỷ hắn không có khả năng lừa hắn.

Đúng, tỷ hắn không thể lừa hắn.

Nghĩ đến Hồ Hậu mông Hoa Tam gia bắt đầu đau.

Tỷ hắn xuống tay thật tàn nhẫn, không mang theo chút tình cảm nào.

A Lan thấy Hoa Tam gia không có dao động, trong lòng phẫn hận cực kỳ.

Trước đây nói cái gì “Thích nàng, nàng chính là sinh mệnh của ta” “Ta cả đời sẽ đối xử tốt với nàng.” Vân vân, hiện giờ xem ra tất cả đều là lừa gạt.

Miệng nam nhân đều là lừa gạt.

Đặc biệt đối phương là hồ ly càng không thể tin.

A Lan tức đến cả người phát run, muốn hiện nguyên hình đem tên hồ ly này ăn sạch.

Người a, khi cần ngươi thì lời ngon tiếng ngọt, khi không cần ngươi thì nhìn cũng thấy chướng mắt.

A Lan suy tư một chút, đưa đến một quyết định tàn nhẫn.

Nàng thương tâm bổ nhào vào một bên, rút ra dao nhỏ, đem mũi dao sắc bén kề cổ mình.

“Nếu Tam gia không tin A Lan, vậy thì A Lan tồn tại có ý nghĩa gì chứ.”

“Tam gia, chúng ta kiếp sau gặp lại.”

Nói xong, cầm dao hướng cổ mình đâm xuống.

Hoa Tam gia khϊếp sợ rồi, chạy nhanh xông đến đoạt dao trong tay nàng: “Nàng làm gì vậy!”

A La mất hết sức lực, ngã vào giường khóc lớn.

“Tam gia không tin nô gia, còn ngăn cản nô gia làm gì? Còn không bằng để A Lan chết đi.”

Nàng đứng dậy đập đầu vào tường.

“A Lan.”

Hoa Tam gia kinh hô ra tiếng, nhào ra ôm lấy A Lan đang xụi lơ.

Thấy trên trán nàng ta tràn đầy máu tươi, tâm giống như bị siết chặt đau đớn.

“A Lan, A Lan.”

A Lan suy yếu, đôi mắt hoàn toàn chỉ có hình ảnh người nam nhân trước mặt: “Tam gia, nô gia không có...”

Đôi mắt khép lại, hôn mê.

Điên rồi, nếu hắn ta còn không tin nữa, nàng chịu tội như vậy là vô ích.

Còn đứa khốn nạn nào phản bội, chờ lão nương trở về sẽ lột da hắn.

Thật sự đau, đau chết đi được.

“A Lan! A Lan!”

Hoa Tam gia luống cuống, vội vàng gọi người đi tìm đại phu.

Hỉ Thước nói đến đây, Hồ Hậu có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Một nữ nhân có thể lấy cái chết để chứng minh thì có lực tác động rất mạnh.

“Tên đó lại bị nàng ta mê hoặc đúng không?”

Hỉ Thước chọc lông trên đầu mình: “Vâng, hắn cũng đã nói đêm nay sẽ đến trộm Yêu Vương lệnh.”

Hồ Hậu tức giận đến bật cười.

Có vẻ như đánh còn quá nhẹ.

“Vương Hậu, A Lan kia có cần phải gϊếŧ không?”

Trong mắt Hồ Hậu tràn đầy lạnh lùng: “Đêm nay hãy gϊếŧ, để nàng ta diễn xong đã.”

“Đi giám sát Hoa Tam gia, khi nào động thủ thì lại đây báo ta.”

“Dạ, Vương Hậu.”

Hỉ Thước vỗ cánh bay đi.

Hồ Hậu nhìn chính bàn tay mình, cười: “Vẫn là ra tay quá nhẹ.”

“Đêm nay không đánh chết ngươi, ta không phải thân tỷ của ngươi.”

“Mẫu thân.”

Hồ Hậu tươi cười trở lại, xoay người: “Vân nhi lần này ở lại bao lâu? Ở lại lâu hơn chút được không?”

Bạch Dĩ Vân vẫn còn đang ôm tiểu hồ ly trong lòng, hắn muốn thả tay ra nhưng bé con không chịu buông, vừa buông tay bé liền khóc giống lên, lão phụ thân cũng không còn cách nào đành để hắn ôm.

[Đại ca ca, không đi không được sao?]

[Đệ còn muốn chơi cùng với đại ca.]

Bạch Dĩ Lạc cọ cọ bàn tay làm nũng, lấy lòng ca ca, còn gắt gao ôm lấy ngón tay hắn.

Bạch Dĩ Vân rũ mặt nhìn tiểu hồ ly bé nhỏ đang làm nũng mình, xoa xoa bóp bóp lỗ tai bé con: “Tạm thời không đi nữa.”

“Bé út còn nhỏ, con muốn ở lại bồi đệ ấy.”

[A!!! Đại ca là tốt nhất!!]

Nghe được thanh âm vui sướиɠ của tiểu bảo bối, Bạch Dĩ Vân cười giống như ăn được một viên kẹo ngọt ngào.

“Tốt tốt, trở về giúp phụ thân chia sẻ gánh nặng.” Hồ Hậu vỗ mu bàn tay hắn vẻ mặt vui sướиɠ.

“Bé ngoan, mẫu thân ôm con một chút được không, đại ca còn muốn nói chuyện với phụ thân con.”

[Không cần, có thể mang bé đi cùng được không.]

Bạch Dĩ Lạc tức giận mình chưa nói được, chưa đi đường được bằng không khẳng định có thể đi theo.

Hồ Hậu tiếp nhận ôm y vào trong lòng ngực, vuốt vong bé con: “Ngoan nào, mẫu thân chơi cùng con, lát nữa chúng ta liền ra ngoài phơi nắng.”

“Chờ hai ngày nữa, sau khi cầu phúc xong bé ngoan muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, đi đâu cũng đều mang bé ngoan theo.”

Đây cũng là vì an toàn của nhi tử.

Ấu tử mới sinh cơ thể yếu ớt, nhưng sau cầu phúc thân thể sẽ khỏe mạnh lên không ít.

Hồ Hậu chỉ nói một vài câu liền trấn an tốt bé.

Y ghé vào trong l*иg ngực mẫu thân, nhìn đại ca ca theo phụ thân rời đi.

[Ô ô ô... Đại ca phải trở lại xem đệ nha!]

[Luyến tiếc rời ca ca.]

Bạch Dĩ Vân muốn quay trở lại, bé út thật sự rất ngoan, còn dính người, như vậy trong chốc lát không dời đi được.

Lát nữa xong việc liền trở về chơi với bé con.

Mà lão phụ thân lại rất khó chịu.

Bởi vì nhi tử bảo bối không có nói với hắn những lời này, chưa từng nhớ hắn.

Liếc mắt nhìn Bạch Dĩ Vân tâm tư đang bay loạn xạ, trầm giọng: “Ngươi còn phát ngốc cái gì! Mau đuổi kịp ta.”

Còn chẳng phải chỉ là được tiểu bảo bối nhớ thương sao, có gì đặc biệt.

Bạch Dĩ Vân vẻ mặt ngốc ra, hoàn toàn không rõ phụ thân mình làm sao?

Như nào mà hắn mới về chốc lát, liền không thèm để ý hắn.

Ngày thường đâu có vậy.

Đi vào thư phòng mà vẫn rầu rĩ không vui.

Bạch Dĩ Vân trộm quan sát vẻ mặt Hồ Đế, trong đầu biến hóa 800 lần, tự nhận mình không có làm gì để phụ thân tức giận, sắc mặt như thế nào ngày càng kém.

Ngoài việc mình vừa ôm bé út, bé út dính lấy hắn xem nhẹ phụ thân.

Không, không phải vì việc này đấy chứ!

Không nhỏ mọn vậy đi.

“Phụ thân, ngài có chuyện gì muốn nói sao? Nói xong chúng ta còn đi bồi bé út dùng cơm, cùng bé đi phơi nắng.”

“Đi lâu không về, đệ ấy sẽ nhớ phụ thân.”

Hồ Đế vừa nghe, ho khan hai tiếng, thẳng eo: “Được, không thể chậm trễ.”

Thật đúng là như vậy rồi.

Bạch Dĩ Vân không còn gì để nói.

Chỉ bởi vì việc này mà tức giận nhi tử, còn không them nhìn mặt nhi tử. Đây là phụ thân ruột sao?

Hồ Đế nghiêm túc nói với hắn những gì đãn phát sinh, càng nói vẻ mặt Bạch Dĩ Vân càng nghiêm túc.

“Vân nhi, còn một chuyện, có phải con cũng nghe được tiếng lòng của tiểu Thất đúng không?” Những lời này Hồ Đế vô cùng nghiêm túc.

Bạch Dĩ Vân còn nghĩ rằng chỉ có mình mình nghe thấy, thì ra tất cả đều có thể: “Vâng, hài nhi có thể nghe được.”

Trách không được sao phụ thân lại tức giận như vậy.Tiểu Thất nói nhớ mình, cũng không nói nhớ phụ thân.

Ha, thật ấu trĩ.

Hồ Đế thấy nhi tử có thể nghe thấy, nghiêm túc dặn dò vài câu, nghe được nhi tử đáp lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, thừa dịp Bạch Dĩ Lạc ngủ trưa Hồ Hậu đem sự việc Hoa Tam gia buổi tối nay muốn trộm Yêu Vương lệnh nói cho bọn họ, hơn nữa dặn họ không cần động thủ để nàng tự làm.

**********************

Trong đêm khuya tĩnh lặng, một bóng đen chui vào Yêu Vương cung, hắn dấu mình trong bụi cỏ, quan sát vị trí thủ vệ xung quanh. Nhân lúc bọn họ đổi ca gác, thì tiến vào thư phòng.

Đồ vật quan trọng khẳng định ở thư phòng, đi chỗ đó không sai.

Trong cung điện tối đen.

“Vương hậu, chuột đã vào rồi.” Hỉ Thước đạp lên bệ cửa sổ nói.

Hồ Hậu vuốt nhẹ thái dương, môi đỏ hơi cong lên: “Đóng cửa, thả mèo.”

“Vâng.”