Trong Ngưng Ngọc Các, Hạ Nhi đang quét dọn lá cây rơi đầy đất trong sân, chỉ thấy mấy người đột nhiên đẩy cửa xông vào.
Tiểu hoàng môn cầm đầu ân cần mở đường cho nữ tử quần áo hoa lệ phía sau, vừa liếc mắt thấy Hạ Nhi đứng ở một bên mờ mịt luống cuống, lớn tiếng quát: "Thất thần làm gì, còn không mau tới bái kiến Thục Phi nương nương."
Hạ Nhi sửng sốt trong chớp mắt, vội bước nhanh tiến lên hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thục Phi nương nương."
Nàng vụиɠ ŧяộʍ ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy nữ tử trước mắt mặc một thân áo đối khâm màu đỏ sậm, váy thêu hoa điểu màu xanh lam, châu thúy vờn quanh, trang phục ung dung đường hoàng, từ trên cao nhìn xuống trong ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.
Trong lòng Hạ Nhi thấp thỏm, không rõ vị Thục Phi đại danh đỉnh đỉnh kiêu ngạo trong cung này vì sao lại hạ thấp địa vị, tự mình đến Ngưng Ngọc Các hẻo lánh này.
"Không biết Thục Phi nương nương đến đây là vì chuyện gì?"
Thục Phi liếc Hạ Nhi một cái: "Chủ tử nhà ngươi đâu."
"Chủ tử nhà ta... " Hạ Nhi khẩn trương mím môi: "Thân thể chủ tử nhà ta không khỏe, hiện nay còn đang hôn mê trong phòng."
Nghe nói như thế, Thục Phi không nói lời nào, cất bước đi về phía phòng chính.
Hạ Nhi hoảng sợ đi theo phía sau, liền thấy Thục Phi vào phòng, tùy ý nhìn quanh một vòng ở gian ngoài rồi đi thẳng vào trong.
Trên giường ở gian trong, màn sa buông xuống, mơ hồ có thể thấy được một người nằm trong đó, Thục Phi chậm rãi tới gần, giơ tay vén màn giường lên, cũng giật mình sửng sốt trong chớp mắt.
Ngày đầu tiên Yến Nguyên tiến cung, mặc dù nàng ta đã nhìn thấy vài lần từ xa, nhưng không muốn lại gần nhìn, dung mạo này đâm thẳng vào mắt nàng ta.
Ngay cả chỉ là sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, bộ dạng câu người kia vẫn không tổn hại nửa phần, ngược lại bởi vì chút bệnh tật mà lộ ra sự mảnh mai đáng thương.
Thục Phi cắn cắn môi dưới, trong mắt không khỏi hiện ra vài phần đố kỵ, nhưng nàng ta rất nhanh thu liễm vẻ mặt, hỏi: "Bây giờ bệnh tình chủ tử nhà ngươi như thế nào?"
Hạ Nhi biết lời này là đang hỏi nàng, nàng nhớ tới Yến Nguyên dặn dò lúc trước, cúi đầu khịt mũi, lại mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần khàn khàn: "Hồi Thục phi nương nương, chủ tử nhà ta không được tốt, lúc tỉnh lúc ngất, căn bản ăn không vô..."
Nghe giọng điệu thương tâm của tiểu tỳ nữ này, Thục Phi hoài nghi nhíu mày, ngày đó nàng ta rõ ràng bảo người ở trong Ngự Thư Phòng hạ một lượng độc Vân Hoa không nhỏ, theo lý người trước mắt này không nên còn sống mới đúng.
Chẳng lẽ nàng ta căn bản không có uống chén canh kia, mà là phát hiện độc trong canh nên cố ý giả bệnh.
"Chăn đệm của chủ tử nhà ngươi sao lại mỏng như vậy, đã bị bệnh tự nhiên phải chú ý giữ ấm." Thục phi giả vờ dịch chăn, âm thầm đưa tay vào trong chăn, đắp lên mu bàn tay Yến Nguyên, vặn thật mạnh.
Thấy mặt người nằm trên giường vẫn không thay đổi, vẫn thờ ơ như vậy, Thục Phi mới hoàn toàn yên lòng.
Chắc là ngày đó uống không nhiều lắm, mới không chết nhanh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng này, phỏng chừng cũng chống đỡ không được bao lâu.
Hành động nhỏ của Thục Phi, đều bị Hạ nhi ở một bên nhìn thấy, nàng nín thở lo lắng đề phòng, ngoại trừ đau lòng cho Yến Nguyên, cũng sợ Yến Nguyên đột nhiên tỉnh lại mà lộ tẩy.
Thục Ohi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Yến Nguyên một lúc lâu, khinh thường nhếch môi cười cười, lại trút giận âm thầm véo mu bàn tay trắng nõn kia một cái.
Nữ nhân trong cung này tuy thiên kiều bách mị, nhưng đẹp nhất vĩnh viễn chỉ có thể là nàng ta. Chỉ có như vậy, bệ hạ mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng ta ở trong đám người, nàng ta tuyệt đối sẽ không cho những này hồ mị tử này có cơ hội quyến rũ bệ hạ.
Bệ hạ là của nàng ta, hậu vị cũng chắc chắn là của nàng ta!
Tự mình xác nhận xong, tâm tình Thục Phi cũng tốt hơn, nàng ta đang muốn đứng lên, lại nghe trên giường người ưm một tiếng, mơ hồ hô một tiếng "Đau". Nàng ta quay đầu nhìn lại, một cánh tay ngó sen bỗng nhiên nâng lên, còn chưa đợi nàng ta né tránh, thẳng tắp lao đến mặt nàng ta.
"Ba" một tiếng giòn tan vang lên, có vẻ đặc biệt rõ ràng ở bên trong yên tĩnh.