Chương 12.1: Hắn không phải không nỡ rời xa con mèo này

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, các cung nhân đều cúi đầu cực thấp, ai cũng không dám nhìn vẻ mặt Thục Phi.

Mắt thấy Yến Nguyên tỉnh dậy, tim Hạ Nhi gần như muốn nhảy ra ngoài, nàng sửng sốt một lát, vội vàng khóc nhào lên phía trước: "Chủ tử, chủ tử ngài cuối cùng cũng tỉnh, ngài đã mê man rất lâu rồi."

Yến Nguyên còn có chút mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mu bàn tay hơi đau, lúc giơ tay lên dường như đυ.ng phải thứ gì đó, nàng chậm rãi mở mắt ra, liền thấy một nữ tử xa lạ xinh đẹp ngồi bên giường, lấy tay che cằm, sắc mặt đen kịt.

"Chủ tử, đây là Thục Phi nương nương." Hạ Nhi sợ lộ tẩy, vội vàng giải thích: "Thục Phi nương nương nghe nói ngài bị bệnh, cố ý đến thăm ngài."

Nghe được hai chữ Thục Phi, đầu óc Yến Nguyên xoay chuyển rất nhanh, chỉ sửng sốt một lát, chợt che môi ho nhẹ, ngay cả động tác được đỡ dậy cũng có vẻ vô cùng bất lực.

Nàng mong manh nói: "Thì ra là Thục Phi nương nương, thần thϊếp bây giờ như vậy, không thể tự mình nghênh đón ngài, thật sự vô lễ, mong nương nương thứ tội."

Nàng làm bộ muốn nằm lại, một bộ dạng như một khắc sau liền muốn tắt thở, khiến cho Thục Phi đành phải bất đắc dĩ đưa tay ngăn cản nàng.

"Muội muội không cần đa lễ." Vừa rồi bị Yến Nguyên đánh tới cằm còn mơ hồ đau, nhưng ngại nhiều người nhìn như vậy, Thục Phi đành phải gượng cười nói: "Muội còn bệnh, nghỉ ngơi thật tốt là được, ta sao có thể trách muội được."

"Thần thϊếp đã sớm nghe nói Thục Phi nương nương dịu dàng rộng lượng, giỏi hiểu lòng người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên." Yến Nguyên liếc mắt nhìn một mảng lớn xanh tím trên mu bàn tay, lúc nói lời này không biết có bao nhiêu trái lương tâm, nhưng trước đây giả bộ ở trước mặt Thẩm thị cũng quen rồi, loại lời này không khó nói ra miệng lắm.

Mặc dù cũng rõ ràng đây chẳng qua chỉ là lời a dua nịnh hót, nhưng Thục Phi nghe vẫn rất hưởng thụ, ngay cả tức giận do vừa rồi bị đánh cũng không khỏi tiêu tan một ít.

Nhưng hưởng thụ thì hưởng thụ, nhìn Yến Nguyên có cái miệng biết nói này, Thục Phi âm thầm cắn răng, vốn tưởng rằng nàng hẳn là không sống quá hai ngày, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại, hình như sẽ không có chuyện như vậy.

Con người Thục Phi có thù tất báo, cho dù vừa rồi Yến Nguyên đánh chỉ là vô tình, nhưng nàng ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

Nhất thời không chết được cũng tốt, nếu chết quá dễ dàng, chẳng phải là không thú vị sao.

Nàng ta thân mật kéo tay Yến Nguyên nói: "Muội muội tuổi tác xấp xỉ mấy muội tử ruột của ta, ta vừa nhìn đã cảm thấy thân cận. Muội muội cố gắng chăm sóc thân thể, dưỡng tốt rồi, liền đến chỗ ta làm khách, trò chuyện với ta."

Yến Nguyên mím môi cười cười, nhưng trong lòng lại cười không nổi, người có thể không chút lưu tình véo mu bàn tay nàng như vậy, mời nàng đến thì có thể có chuyện tốt gì.

Nhưng nàng không thể không đáp, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: "Thần thϊếp tự nhiên cũng ngóng trông có thể đi, nhưng mà thân thể này của ta, chỉ sợ thời gian không còn nhiều lắm..."

"Muội muội sao lại ủ rũ như vậy, ta nhìn cũng chỉ cần chăm khoảng ba năm ngày, không chừng có thể tốt lên." Thục Phi dứt lời đứng lên: "Thời gian cũng không còn sớm, không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, chờ đến khi muội khá hơn một chút, tỷ tỷ sẽ phái người đón muội đến Trân Tú Cung."

Yến Nguyên cười nhẹ gật đầu: "Nương nương đi thong thả, thứ cho thần thϊếp không thể tiễn xa, Hạ Nhi, thay ta tiễn Thục Phi nương nương."

Tiếng đám người xa dần, Yến Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hạ Nhi đưa Thục phi xong quay lại, vẻ mặt cũng như trút được gánh nặng, nàng sắc thuốc xong đưa cho Yến Nguyên, lo lắng hỏi: "Cô nương, nô tỳ thấy Thục Phi nương nương này đang theo dõi ngài, nếu đến lúc đó nàng ta thật sự triệu ngài đến Trân Tú Cung, nên làm thế nào cho phải."

Yến Nguyên bưng chén thuốc, cũng là vẻ mặt u sầu, nếu triệu nàng đến vào ban ngày, ngược lại còn tốt, dù sao khi đó nàng thật sự hôn mê, nhưng nếu lại là tình huống như vậy, chẳng phải là trốn không thoát sao.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, nhất thời không nghĩ ra biện pháp ứng phó, đành phải nói: "Bây giờ sầu cũng vô dụng, đi một bước tính một bước vậy."

Nàng cúi đầu nhấp một ngụm thuốc, cảm thấy hương vị có chút khác với lúc trước, ngước mắt hỏi Hạ Nhi: "Phương thuốc này đã được sửa lại sao?"

Hạ Nhi gật gật đầu: "Liễu thái y nói, cô nương ngoại trừ ban ngày mê man ra thì mạch tượng càng ngày càng tốt, cho nên phương thuốc cũng có sửa chữa vài chỗ.

Liễu Thái y...

Yến Nguyên nhớ rõ, hôm nay lúc nàng tỉnh lại, người mà nàng nhìn đầu tiên, Mạnh Đức Dự gọi hắn là "Liễu Thái y".

"Hạ Nhi, em có biết Thái Y Viện có mấy vị Liễu Thái y không?"

Hạ Nhi suy tư hồi lâu: "Nô tỳ biết, chỉ có một vị. Cô nương hỏi cái này làm gì? Không phải ngài đã từng gặp rồi sao?"

Vị Liễu Thái y này, mặc dù lúc trước Yến Nguyên đã từng gặp qua, nhưng cách một tấm màn, đèn trong phòng lại tối tăm, nàng căn bản chưa từng thấy rõ tướng mạo.

Nhưng vị Liễu Thái y này, cũng là người duy nhất Yến Nguyên gặp khi biến thành mèo con và người.

Nếu xác nhận được tướng mạo của Liễu Thái y, hẳn là có thể chắc chắn chuyện nàng biến thành mèo con thật sự không phải đang nằm mơ.