Chương 5

Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình nhưng khi ta và Bùi Tự bước vào, bốn phía lập tức rơi vào im lặng.

Ta tập trung nhìn mới phát hiện những người ngồi ở đây đều là những người cầm trong mỗi một Đại Tông Môn chính phái.

Còn có không ít gương mặt quen thuộc.

Thoáng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của đại sư huynh, ta sợ tới mức khẽ run, vội vàng trốn sau lưng Bùi Tự.

"Các vị từ xa đến, thứ lỗi Bùi Mỗ chiêu đã không chu toàn."

Bùi Tự ngoài cười nhưng trong không cười.

Yến hội này nhìn như là do Bùi Tự làm chủ nhưng thực ra là do các Đại Tông Môn mời.

Chẳng qua vì để cho Bùi Tự yên tâm nên mới quyết định địa điểm tổ chức yến hội ở quê Bùi Tự.

Bùi Tự không chút khách khí, cho mọi người đợi một lúc lâu rồi mới khoan thai đi tới.

Ta cố gắng hết sức núp sau lưng Bùi Tự, cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại.

[Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.]

Không ngờ, sợ cái gì là gặp trúng ngay cái đó.

Bùi Tự bước sang bên cạnh hai bước, mở mồm nói: "Ngưng Nhi, còn không mau ra gặp mặt người quen cũ của nàng nè."

Ta cũng men theo bước chân của hắn, cũng di chuyển sang phải hai bước

Hoàn toàn không lộ chân ra cho ai thấy.

Rốt cuộc Bùi Tự không nhịn được nữa, hắn xoay người xách ta ra.

Ánh mắt mọi người trong điện đột nhiên tập trung vào người ta, bao gồm cả vị nhìn như bình dị gần gũi nhưng lạnh lùng như ngọc, cực kỳ thù ghét cái ác, sức chiến đấu đáng kinh ngạc - Chưởng môn sư huynh.

Ta nở nụ cười gượng gạo: "Sư huynh, đã lâu không gặp."

Ánh mắt sư huynh đảo một vòng quanh ta với Bùi Tự.

Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của huynh ấy từ từ rạn nứt.

Cuối cùng, huynh ấy bóp nát chén trà trong tay, cầm kiếm rồi phi thân về phía trước: "Bùi Cẩu, nộp mạng đi!"

Thảm rồi.

Lúc trước ta lừa gạt chưởng môn sư huynh nói muốn xuống núi du hành ba năm.

Trên thực tế là ta đi theo Bùi Tự trở về ma điện chứ có đi đâu đâu.

Vì để tăng độ tin cậy cho lời nói của ta nên ta cầu xin Bùi Tự, sai người thu thập đồ ăn và những món đồ đặc sắc khắp nơi đến cho ta, sau đó lén hắn gửi tất cả về cho sư môn.

Giờ phút này, nhìn bên hông chưởng môn sư huynh và Bùi Tự đều có cái túi tiền không khác nhau là mấy, ta liền lâm vào lặng im.

Chưởng môn sư huynh nói năng vô cùng khí phách: "Ngươi thế mà dám bắt cóc Ngưng Nhi!"