Chương 4

Hắn nở nụ cười thờ ơ, túi tiền bên hông lắc tới lắc lui.

"Ngưng Nhi vất vả rồi, nàng nói xem ta nên thưởng cho nàng cái gì mới tốt?"

Ta nửa tin nửa ngờ.

Bùi Tự luôn nói lời cay nghiệt, từ lúc nào mà trở nên dịu dàng vậy rồi hả?

Có gì đó sai sai...

Nhưng hệ thống nói cho ta biết rằng tất cả đều bình thường: "Ký chủ đừng lo, hệ thống kiểm tra thấy giá trị công lược chưa có bất cứ bất thường nào cả. Có lẽ cuối cùng phản diện cũng được cô cảm hóa rồi, ý thức được sự quan trọng của cô. Nhưng xin ký chủ nắm chắc cơ hội này, đây chính là thời cơ tốt để xúc tiến tình cảm đó."

Tôi lập tức rũ mắt có vẻ thẹn thùng, né tránh ánh mắt của Bùi Tự: "Ngưng Nhi không có mong cầu gì nhiều, chỉ mong điện hạ có thể để vị trí thấp nhất trong lòng cho ta."

Vừa dứt lời, trong điện đột nhiên nổi lên một cơn gió thoang thoảng, màn che lay động phấp phới.

Những tấm màn voan mỏng bay chồng chất lên nhau, ta và Bùi Tự bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, trái tim ta bỗng nhiên lỡ một nhịp.

[Phải nói rằng Bùi Tự thật sự rất đẹp trai.]

Không biết Bùi Tự nghĩ gì, khóe môi bỗng nhiên cong lên một vòng cung rất nhỏ.

[Trời đất ơi, trời đất ơi, quyến rũ muốn chết người ta rồi. Tiếc là...]

Nụ cười của Bùi Tự chùng xuống, ánh mắt có vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Cõi lòng ta đầy tiếc nuối: [Chỉ tiếc là nam nhân không một ai tốt cả!]

Gió bỗng nhiên ngừng lại.

Ánh mắt Bùi Tự trở nên sâu thẳm: "Trước đây có ai từng làm ngươi tổn thương à?"

A?

Đầu óc ta hoàn toàn mờ mịt: "Ai tổn thương ta chứ?"

Sao đổi chủ đề nhanh quá vậy trời?

Bùi Tự trầm mặc trong khoảnh khắc rồi gằn từng chữ: "Ngươi từng tổn thương vì tình sao?"

Tổn thương vì tình?

[Ha, mắc cười quá! Có tên nam nhân nào xứng đôi với một người mỹ lệ, lương thiện lại dịu dàng như bà đây chứ?]

Ta còn chưa kịp trả lời.

Bùi Tự bỗng nhiên bật cười: "Ngươi về tẩm điện của mình trước đi, buổi tối ta sẽ phái người đưa y phục mới và trang sức đến cho nàng."

Xem ra tâm trạng hắn rất tốt.

Toàn bộ quá trình này, hình như ta chưa nói gì cả: "..."

Bỗng nhiên có cảm giác không theo kịp suy nghĩ của Bùi Tự rồi.

"Là một buổi yến tiệc rất quan trọng."

Bùi Tự không chút để ý mà thưởng thức chiếc vòng trên cổ tay ta: "Ngưng Nhi, nàng đi tham dự với ta."

Cảnh ca múa mừng thái bình, đàn sáo không ngừng vang lên bên tai.