Chương 6

Bùi Tự đỡ kiếm của hắn, trở tay đâm ngược lại: "Ngưng Nhi là tên mà ngươi có thể gọi à?"

kiếm ý lạnh như băng, trong giây lát hai người đã so được hơn mười chiêu.

"Các người! Hai người đừng đánh nữa!"

Ta khóc không ra nước mắt.

[Mẹ nó, đúng là nghiệp chướng mà, mém đâm trúng bà đây mấy lần rồi nè.]

Bùi Tự bỗng nhiên thu kiếm lại.

kiếm khí của chưởng môn sư huynh tạo ra một vết thương dài hẹp trên gương mặt Bùi Tự, trong chốc lát nơi đó liền chảy ra những giọt máu nhỏ mịn như hạt châu.

Sư huynh cũng không ham chiến, huynh ấy giữ chặt tay ta: "Ngưng Nhi, muội chịu khổ rồi, huynh dẫn muội về nhà."

Bùi Tự hoàn toàn không nhượng bộ, nắm chặt cổ tay ta: "Lúc trước nàng chạy trốn cùng ta, nàng đã nói gì nhớ không?"

Lúc đó ta nói gì nhỉ?

Ta trầm tư suy nghĩ.

Lúc ấy ta nói, ta đã sớm thừa nhận tình cảm của mình dành cho hắn với mọi người rồi.

Tất cả mọi người trong sư môn đều chúc phúc cho ta.

Nhưng mà chỉ e ngại lập trường trái ngược nên không dám biểu đạt mà thôi.

Bùi Tự cười lạnh rồi lau vết máu trên mặt đi, lực đạo trong tay từ từ tăng thêm.

"Bọn họ...Chúc phúc cho chúng ta như thế à?"

"Ai chúc phúc cho ngươi chứ! Ngươi xứng sao?"

Chưởng môn sư huynh nhìn ta một cái, thái độ huynh ấy kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Khi nào về sẽ tính sổ với muội sau. Đi, chúng ta về nhà trước."

"Nơi này mới là nhà nàng."

Lực đạo trong tay Bùi Tự không giảm, âm thanh lạnh băng: "Ngưng Nhi, nàng nói cho hắn biết ở đâu mới là nhà của nàng?"

Ta nhìn sư huynh rồi lại nhìn hắn.

Trong lúc ta đang trầm mặc, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên.

[Giá trị công lược -1%].

[Giá trị công lược -3%].

[Giá trị công lược -5%].

[Cảnh cáo, cảnh cáo, kiểm tra thấy giá trị công lược liên tục giảm xuống, thỉnh ký chủ mau cứu vớt lại, nếu như giảm xuống dưới 60% thì sẽ tính là công lược thất bại.]

Nếu công lược thất bại thì về với cát bụi chắc rồi!

Tuy tôn nghiêm đáng quý nhưng sinh mệnh lại càng đáng quý hơn!"

Ta né khỏi tay sư huynh rồi nắm tay Bùi Tự, ánh mắt chan chứa đầy tình yêu: "Điện hạ ở đâu thì nhà của ta ở đó."

Sư huynh: "Ngưng...Cái đồ chỉ biết yêu đương này, hôm nay ta đánh luôn cả muội!"

Ta thốt ra: "Sư huynh đừng vội, đây chính là kim chủ của huynh đó!"

Ngoại trừ những món đồ chơi nho nhỏ, mỗi tháng Bùi Tự đều cho ta rất nhiều tiền tiêu vặt.

Sư môn ta nghèo khổ, lúc nào ta cũng gửi phần lớn số tiền tiêu vặt cho chưởng môn sư huynh.