Chương 3

Ánh mắt ta nhìn Bùi Tự đột nhiên tràn ngập vui sướиɠ.

Hừm?

Hình như không có xảy ra chuyện gì cả.

Hệ thống cũng bày tỏ rằng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy bao giờ.

Chẳng lẽ trong lòng Bùi Tự không nghĩ gì cả à?

Bỗng nhiên Bùi Tự lên tiếng, âm thanh vừa trong vừa lạnh.

"Ngươi thuận tay trái từ lúc nào thế?"

[Hả? Thuận tay trái thuận tay phải cái gì chứ, bà đây là cha mi đó!]

Nội tâm ta điên cuồng châm chọc hắn nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm thẹn thùng.

"Điện hại nói đùa rồi, ta quen dùng tay phải."

"À..."

Bùi Tự có vẻ đăm chiêu mà kéo dài âm điệu.

"Bị kim đâm tay mà ảnh hưởng tới đầu óc luôn rồi hả?"

Ta cố gắng duy trì nụ cười lễ phép.

"Điện hạ lại nói đùa."

[Suốt ngày nói ba cái lời điên khùng gì đâu, đâm đâm đâm, sớm muộn gì bà đây cũng đâm chết ngươi.]

Bùi Tự nở nụ cười ngoài mặt nhưng nội tâm thì khác, hắn giúp ta vén tóc mai qua mang tai.

Tuy giá trị công lược tăng lên như nước đẩy thuyền nhưng chúng ta chưa từng thân mật như vậy bao giờ.

Ta bị dọa tới mức kích động, lùi về sau một bước.

[Con bà nó! Tên nam nhân thối này đừng lại gần ta quá mà!]

Vẻ mặt Bùi Tự tối sầm lại.

"Trên người ta có mùi lạ sao?"

A? Trên người phản diện làm gì có mùi hương kỳ lạ nào chứ?"

Chẳng phải vẫn là mùi hương thanh khiết của long tiên hương, bạch đàn hương và quả phật thủ sao?

Ta ngửi cũng không thèm ngửi, lại tiếp tục thể hiện biểu cảm tự nhiên và buông lời nịnh nọt Bùi Tự.

"Trên người điện hạ có mùi hương nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng như nằm mộng vậy. Tựa như tiên tử rơi xuống trần gian, vừa tươi mát vừa êm dịu, cứ mãi quanh quẩn ở trong đầu, tạo cảm giác vừa lãng mạn vừa tình cảm khiến người ta vui mãi không thôi."

[Mùi của nam nhân! Khiến người ta buồn nôn chết đi được! Nam nhân thối, cút cút cút!]

Bùi Tự lặng yên nhìn ta.

Ta sờ má theo bản năng.

Trên mặt ta có gì sao?

Ngược lại, hắn bỗng nhiên nở nụ cười tươi sáng vô cùng.

"Tiết Ngưng, được lắm. Ta vô cùng thích lễ vật này."

Ta xấu hổ rũ mắt xuống.

"Điện hạ thích thì Ngưng Nhi cảm thấy mãn nguyện rồi."

[Má nó! Bà đây mua tới tận mười linh thạch, ngươi dám không thích thử xem nào?]

[Hu hu hu, vì giả bộ tự may mà phải lấy kim đâm vào tay mình, đau chết cha luôn nè.]

Bùi Tự nắm lấy đầu ngón tay của ta, khẽ vuốt ve miệng vết thương nhỏ trên đó.