Chương 10 anh em tốt của chồng ~

Mandy : Cảm ơn @Thư Châu đã đề cử truyện nè 🤞💖

========================

Người đàn ông đứng ở cửa văn phòng, cũng không cần Phó tổng cho phép liền trực tiếp đi vào

Hắn là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của Phó Thời Thâm – Thịnh Tiêu

Công ty hai nhà bọn họ vẫn luôn có quan hệ hợp tác với nhau

Thịnh Tiêu trên tay cầm một phần văn kiện, bước chân dài hướng Phó Thời Thâm đi tới

Trên người hắn mặc áo sơmi màu trắng, hai viên cúc phía trên cổ áo mở ra, hầu kết gợi cảm cùng xương quai xanh bại lộ bên ngoài, trên mũi cao thẳng là một bộ gọng kính mạ vàng, có lực hấp dẫn văn nhã lại cấm dục

Ôn Nguyệt không chớp mắt chăm chú nhìn hắn, mắt thấy hắn đi tới.

So với Phó Thời Thâm cao lãnh nhan sắc không thể bắt bẻ thì người đàn ông này cũng không thua kém một chút nào. Thậm chí khuôn mặt hắn hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô!

Thịnh Tiêu chú ý tới tầm mắt của Ôn Nguyệt nhưng cũng không để ý, càng không chào hỏi cô

Hắn đi đến thẳng sô pha, ngồi xuống sau, hướng Phó Thời Thâm đưa văn kiện trong tay qua, thu hồi tay, đẩy đẩy mắt kính trên mặt:

“Kế hoạch cho vùng ngoại thành bên kia đã làm tốt, cậu xem đi”

“Ừ”. Phó Thời Thâm duỗi tay tiếp nhận văn kiện, nghiêm túc xem xét nội dung.

Nghe hai người nói chuyện, Ôn Nguyệt đã từ hệ thống kia thăm dò rõ ràng thân phận Thịnh Tiêu.

Là anh em tốt có thể mặc cùng cái quần với Phó Thời Thâm a……

Phó Thời Thâm xem xong kế hoạch, giương mắt, khi đang chuẩn bị nói chuyện ——

Ôn Nguyệt không biết khi nào đã ngồi xuống vị trí bên cạnh Thịnh Tiêu, trong tay bưng một ly trà, thường thường nhấp một ngụm.

Hai người ngồi rất gần còn mặc quần áo cùng màu sắc……Nếu ai không biết mà vào văn phòng thì rất có thể sẽ nghĩ bọn họ là một đôi

Bá tổng cao lãnh xú mặt liếc mắt về Ôn Nguyệt: “Cô như thế nào còn không đi?”

Thình lình xảy ra thanh âm, Ôn Nguyệt sợ tới mức run lên, nước trà bị đổ ra, theo váy tơ tằm từ cổ áo chảy tới đùi, vải dệt bị ướt đẫm

Phó Thời Thâm còn không có mở miệng chỉ trích cô như thế nào liền ly trà đều không cầm được.

Ôn Nguyệt trước một bước ngẩng đầu đối diện hắn.

Cô gái khóe mắt phiếm hồng, hốc mắt rưng rưng, nhận hết ủy khuất chọc người đau lòng.

Ôn Nguyệt nhu nhược đáng thương quay đầu nhìn về phía Thịnh Tiêu, nhìn thẳng hắn một lát sau, lúc này mới cầm lấy túi xách, khi đứng dậy một lần nữa nhìn về phía Phó Thời Thâm, run rẩy nói:

“Em đi……Em đi là được”.

Đối với Ôn Nguyệt, Thịnh Tiêu chưa bao giờ cùng cô có bất luận câu chào hỏi nào, chỉ là gặp mặt cô vài lần mà thôi.

Dù sao cũng là vợ của bạn không nên trêu chọc.

Cho nên khi hắn thấy ánh mắt bất lực của Ôn Nguyệt, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi

Ôn Nguyệt khi đi tới cửa, rõ ràng nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Thịnh Tiêu: “Cậu hung dữ với cô ấy như vậy làm gì?”

Nước mắt trong mắt cô hoàn toàn biến mất, mặt mày hơi hơi giơ lên như đã thực hiện được việc mình muốn.

Phó Thời Thâm đen mặt, rõ ràng là Ôn Nguyệt tự mình không cầm vững ly trà, như thế nào giống như là lỗi do hắn vậy?

Hơn nữa, Thịnh Tiêu đây là có ý tứ gì?

Bá tổng cao lãnh đen mặt hỏi lại hắn: “Cậu có phải quản quá rộng hay không?”

……

Không sai biệt lắm năm sáu phút qua đi, Thịnh Tiêu mới rời đi văn phòng, đi đến trước thang máy.

Liền thực sự rất khó làm hắn bỏ qua, cô gái nhỏ ngồi ở lối thoát hiểm bên cạnh thang máy.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện ở trước mắt, Ôn Nguyệt nâng mặt lên.

Gương mặt tinh xảo của cô gái treo đầy nước mắt, làm ngực hắn mạc danh căng thẳng.

Thịnh Tiêu từ túi lấy ra khăn lụa, dời đi tầm mắt, không nhìn cô: “Đừng khóc”

“Cảm ơn anh.”

Nói an ủi người khác, Thịnh Tiêu thật sự không biết làm.

Cũng may con mèo nhỏ bị thương cũng đủ ngoan, tiếp nhận khăn lụa sau liền đi theo phía sau hăn cùng nhau tiến vào thang máy.