Chương 9 Bá tổng cao lãnh? Bất quá cũng chỉ như thế?

Tầng cao tầng Phó thị.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người thon dài đĩnh bạt, trên người mặc một bộ tây trang xa hoa màu đen được làm thủ công.

Tóc ngắn dùng gel chải tóc cố định gọn gàng, ngũ quan lập thể lạnh lùng, mắt hẹp dài, chăm chú nhìn trên đường cái một chiếc xe Aston Martin màu xanh đậm chậm rãi chaỵ tới, mí mắt hơi hơi trầm xuống.

Ôn Nguyệt ngồi ở trên ghế phụ, còn đang tại hoài nghi cuộc đời.

Tài xế riêng lái xe vững vàng ngừng trước cửa chính của tập đoàn Phó thị, xuống xe giúp cô mở cửa xe

Vừa xuống xe, Ôn Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao của tòa cao ốc……

Có loại cảm giác áp bách kỳ lạ làm cô cả người khó chịu, trực giác có người nhìn chằm chằm cô.

Ôn Nguyệt cũng không để ý lâu cầm túi xách cao cấp cùng văn kiện hợp đồng tiến vào cao ốc.

Phòng ngừa Phó Thời Thâm nhìn ra manh mối, Ôn Nguyệt ngay cả tư thế đi đường kiều khí của nguyên thân đều học tới.

Phó Thời Thâm ngồi trên sô pha đơn ở khu tiếp khách, mắt lạnh nhìn chằm chằm Ôn Nguyệt tiến vào văn phòng.

Ôn Nguyệt từ giây phút bước vào văn phòng kia, da đầu căng chật, nhưng xem như biết cổ cảm giác áp bách là từ đâu mà đến

“Cho anh”

Thời điểm Phó Thời Thâm tiếp nhận hợp đồng, Ôn Nguyệt bắt đầu đánh giá hắn.

Này liền làm cô không thể không thừa nhận, nam chính bá tổng thật đẹp trai, toàn thân tản mát ra khí chất cao lãnh, thật đúng là không phải người đàn ông nào cũng có.

Ít nhất ở trong kiến thức của cô, Phó Thời Thâm xem như người đàn ông cực phẩm trong cực phẩm.

Bất quá điều này cũng không thể thoát khỏi đươc hắn là đàn ông ăn cơm mềm, lớn lên đẹp trai, khí chất bức người lại như thế nào?

Đàn ông cơm mềm chính là đàn ông cơm mềm, Ôn Nguyệt cô đời này xem thường nhất là đàn ông cơm mềm. Đương nhiên, trừ bỏ những nam sinh cao trung chưa va chạm xã hội.

Ví dụ như em trai Thẩm Trì có thể ăn cơm mềm nhưng Phó Thời Thâm không được!

Ôn Nguyệt còn đang ghét bỏ, nhiệm vụ đột nhiên đưa tin:

[Giá trị tâm động của nam chính: -102.]

( Mục tiêu rất là chán ghết cô nha~)

Cô còn tưởng rằng -99 là cuối cùng rồi không nghĩ tới cư nhiên còn có thể tới -102?

Phó Thời Thâm tuy đang xem hợp đồng nhưng tầm mắt của Ôn Nguyệt hắn hoàn toàn bắt giữ ở đáy mắt.

Sau khi xác định hợp đồng không có vấn đề, hắn thu hồi văn kiện đồng thời dư quang liếc xéo cô gái hoa si:

“Còn có việc?”

“Không có việc gì……”

“Nếu không có việc gì, cô có thể đi rồi.”

“!”Hảo gia hỏa! Lợi dụng xong liền đuổi cô đi?

Ôn Nguyệt thiếu chút nữa không nhịn xuống được bại lộ mặt thật, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, cố nén xúc động muốn chửi tục, thẹn thùng cười một cái

“Anh không phải đáp ứng với em, chuyện thành sau……”

“……” Không cần Ôn Nguyệt nói tiếp, Phó Thời Thâm đã hiểu ý tứ của cô

Muốn nói lại thôi, rất thành công làm mặt mày bá tổng cao lãnh lạnh lùng hơn

Ôn Nguyệt đem biến hóa trên mặt hắn thu vào trong mắt, mặt mày nhiễm ý cười đắc ý, mềm mại tiếp tục hỏi hắn:

“Anh sẽ không quên đi? Ông xã ~” ha hả, ách? Tiếp tục giả vờ đi.

Tiếng ông xã này làm Phó Thời Thâm ngẩn người, Ôn Nguyệt giống như chưa từng kêu hắn bằng xưng hô này.

Im lặng một lát sau Phó Thời Thâm chậm rãi mở miệng:

“Đêm nay tôi sẽ về nhà”

A! Người đàn ông này không phải kết hôn xong chưa từng trở về nhà sao?

Thật đúng là có thể vì sự nghiệp nguyện ý bán đứng thân thể a?

Cũng phải, rõ ràng chán ghét nguyên thân như vậy đều có thể vì lợi ích công ty mà cùng nguyên thân kết hôn, còn có chuyện gì mà hắn không làm được.

Chậc chậc chậc, thật kéo hông!

Ôn Nguyệt trong lòng đối Phó Thời Thâm còn sót lại một tí xíu hảo cảm vì giá trị nhan sắc, còn lại thì mất hết

Bá tổng cao lãnh? Cũng chỉ có như thế?

Lúc này, cửa văn phòng bị người gõ.