Chương 3: Anh tốt nhất nên nói cho tôi là anh chỉ đang làm việc ở chỗ này thôi.

Bạc Tử Hành lắc lắc cuốn sách màu đỏ tươi trong tay, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm, như thể đó không phải là cuốn sổ chứng minh mối quan hệ của họ, mà là một đóa hoa hồng xinh đẹp.

Dư Tư Lượng đột nhiên cảm thấy giấy chứng nhận này có vẻ không trang trọng lắm.

Cậu im lặng một chút, ôm cuốn sổ vào trong lòng ngực , đang muốn nói ai về nhà nấy thì Bạc Tử Hành lại nói: “Ngày tốt như vậy, tôi mời em ăn cơm.”

Dư Tư Lượng: "...ngày tốt?"

Bạc Tử Hành gật đầu: “Ngày tốt để kết hôn. Đi thôi.”

Vừa nói, hắn vừa vỗ nhẹ vai Dư Tư Lượng, dẫn đầu cất bước đi về phía trước.

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu liếc nhìn bộ lễ phục còn chưa kịp thay, lại nhìn bộ lễ phục rõ ràng là chính trang tham gia hôn lễ của Bạc Tử Hành, thở dài, đi theo anh: "Tôi mời anh.”

“Tôi vừa mới nhận một đơn hàng lớn, đương nhiên là tôi mời khách.” Bạc Tử Hành cười cười, dẫn cậu lên xe.

Lúc này Dư Tư Lượng mới nhận ra hắn đã đổi một chiếc xe. Thân xe nhẵn bóng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như một viên ngọc bích lớn, là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xe hơi hạng sang nào đó tung ra hồi đầu năm, người sở hữu xe này ở trong nước có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả tài xế vừa đưa ô cho Bạc Tử Hành cũng không thấy.

Cậu nghi hoặc nhìn Bạc Tử Hành đang mở cửa xe chờ: “Cũng là anh mượn?”

Bạc Tử Hành cười: “Phải giữ thể diện cho em, tôi cũng không thể kém hơn vị hôn phu cũ của em được.”

Dư Tư Lượng nhíu mày: "Xe này cũng không phải chỉ dựa vào một chút giao tình là có thể mượn được."

Bạc Tử Hành vẫn mỉm cười, cũng không trả lời, thay vào đó đưa tay kéo cậu lên xe, đi thẳng đến nhà hàng.

Trên đường đi, Dư Tư Lượng còn muốn hỏi lại, nhưng Bạc Tử Hành luôn có thể khéo léo tránh đi chủ đề của cậu, chuyển hai lần mà cũng chưa hỏi được, vì vậy Dư Tư Lượng không gây rắc rối nữa.

Nhà hàng Bạc Tử Hành chọn là một nhà hàng Pháp, Dư Tư Lượng cùng Chu Nghiêm đã tới vài lần, đồ ăn rất ngon , bầu không khí cũng rất tốt. Chính là khách quý còn phải đặt chỗ trước xếp hàng, đừng nói đến việc phục vụ dẫn bọn họ đến phòng VIP.

Dư Tư Lượng ngồi vào bàn ăn, mặt đầy hoài nghi nhìn Bạc Tử Hành xem thực đơn, hắn thậm chí còn gọi loại rượu đắt tiền nhất trong nhà hàng, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: "Anh có gì muốn nói với tôi không?"

Bạc Tử Hành quay đầu nhìn cậu, trong mắt đúng lúc hiện lên vẻ nghi hoặc: "Em gọi món trước nhé?"

Dư Tư Lượng: "..."

Bạc Tử Hành ngũ quan thâm trầm, diện mạo không tính là ôn hòa, đặc biệt là đôi mắt phượng bay, đen trắng rõ ràng, nhìn có chút lạnh lùng, nhưng biểu tình lúc này quá mức vô tội, Dư Tư Lượng không cảm giác được nửa điểm uy hϊếp từ trên người hắn, ngược lại có ảo giác nhìn thấu lớp ngụy trang giả vờ ngu ngốc của một chú chó Alaska.

Dư Tư Lượng bắt đầu tự hỏi liệu cậu có quen biết Bạc Tử Hành không.

Nhưng với gương mặt của Bạc Tử Hành, ai đã gặp qua hắn sẽ không quên được.

Dư Tư Lượng suy nghĩ một lúc, nhưng không tìm thấy gương mặt này trong trí nhớ, cau mày chọc nát đồ ăn trên đĩa.

Đúng lúc này, giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi được đưa tới trong tầm tay cậu. Cậu giương mắt nhìn qua, vừa lúc đối mặt với nụ cười ôn hòa của Bạc Tử Hành.

"Em có muốn chụp ảnh không?"

Bạc Tử Hành hỏi: "Fans và bạn bè của em khả năng còn nghĩ em đã kết hôn với vị hôn phu trước đó của mình."

Dư Tư Lượng thực sự có chút không thích ứng được với sự tích cực không thể hiểu được của hắn, bàn tay cầm nĩa dừng vài giây mới chậm rãi buông ra, vươn tay cầm lấy giấy đăng ký kết hôn, do dự một chút, vẫn lấy giấy của chính mình ra xếp chồng lên trên chụp ảnh.

Cậu nhìn ảnh chụp trên màn hình, ngón tay do dự ở vị trí chỉnh sửa nhưng trước sau không bấm vào.

Cậu nhớ rõ vẫn còn một văn bản trong hộp bản thảo , vốn dĩ cậu muốn chính thức công bố Chu Nghiêm, chỉ thiếu một bức ảnh chụp, cậu liền có thể nói cho mọi người, cậu cùng Chu Nghiêm...

Dư Tư Lượng cụp mắt, bấm vào giao diện P mã hóa Bạc Tử Hành, tên của anh chỉ còn lại một từ "Hành". Cậu lưu lại, cẩn thận xác nhận lần nữa không để sai sót, lúc này mới cắt bức hình, đem phát đi.

Văn bản cậu viết trước đó đã không thể dùng, thậm chí không viết bất kỳ văn bản nào, toàn bộ bài đăng trên weibo ngoại trừ bức ảnh, cũng chỉ có bốn chữ mặc định "Chia sẻ ảnh". Phát xong, cậu cũng không nhìn vào phần bình luận ngày càng tăng, trực tiếp rời khỏi ứng dụng ấn tắt màn hình, bắt đầu chuyên tâm ăn uống.

Bạc Tử Hành nhìn thấy vậy, hỏi: "Không nhìn xem sao?"

Dư Tư Lượng "ừm" một tiếng: "Không có gì thú vị."

Đơn giản chính là fan không thể tiếp thu được sẽ thoát fan hoặc là mắng cậu, tiếp thu tốt hơn chút sẽ chúc phúc cậu, còn có antifan nhảy nhót lung tung, không có gì mới mẻ.

Bạc Tử Hành nghe vậy mỉm cười, vươn tay cầm lấy cái ly đưa cho cậu: “Thử xem.”

Dư Tư Lượng không động.

Bạc Tử Hành nói tiếp: “Vừa mới thuận tiện xem một chút, nhẫn đều không đẹp lắm, chờ tôi tìm được chiếc nhẫn ưng ý, em lại phát lần nữa.”

Dư Tư Lượng cười: "Như thế nào, một thông báo chính thức không đủ ?"

" Là sợ vị hôn phu cũ của em không nhìn thấy.”

Bạc Tử Hành cười nói: “Muốn nói cho hắn biết đối tượng mới yêu em đến mức nào.”

Dư Tư Lượng lại nghĩ đến nhẫn cưới của cậu cùng Chu Nghiêm, Chu Nghiêm bận công việc, không có thời gian cùng cậu chọn những thứ này, cho nên cậu tự mình chọn kiểu dáng vô cùng đơn giản, ngoại trừ cái tên gần như không có trang trí gì. Cậu cũng không để bụng đến những thứ xa hoa đó, rốt cuộc tình yêu mới là thứ tô điểm đẹp nhất.

Dư Tư Lượng hơi cúi đầu, cười nhẹ một tiếng: “Muốn làm tổn thương tôi thì ít nhất phải mua một cái trứng bồ câu chứ?”

Cậu giương mắt nhìn về phía Bạc Tử Hành: “Như thế nào, muốn đem tiền tôi cho anh tiêu ở trên người tôi sao?”

Bạc Tử Hành nhấp một ngụm rượu, không chút để ý nói: “Cũng không phải không được.”

Ngữ khí lãnh đạm, dường như không để trong lòng.

Lúc trước cậu cũng nói những lời tương tự với Chu Nghiêm.

Chu Nghiêm đáp ứng rồi, thâm tình mà chân thành nói sẽ mua cho cậu, cái lớn nhất, cái tốt nhất.

Lúc đó cậu cảm thấy Chu Nghiêm yêu cậu, hiện tại ngẫm lại cảm thấy có chút buồn cười. Làm sao Chu Nghiêm có thể bất chấp áp lực từ mẹ mua cho cậu một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy ? Bất quá chỉ lừa gạt cậu thôi.

Dư Tư Lượng cũng nhấp một ngụm rượu.

Vị có chút chát.

Cậu liếʍ môi một chút, nhẹ nhàng đặt ly xuống.

“Không thích?”

Bạc Tử Hành hỏi cậu: “Muốn đổi cái khác không?”

Dư Tư Lượng lắc đầu: "Chỉ là nhớ tới một ít việc."

Bạc Tử Hành cũng không hỏi cậu nhớ tới cái gì, nhưng một lát sau, phục vụ mang tới vài loại đồ uống, hỏi cậu muốn uống cái gì.

Dư Tư Lượng lấy một ly nước trái cây chua chua ngọt ngọt.

Bữa cơm này bọn họ ăn rất lâu, khi ra ngoài mặt trời cũng đã sắp lặn. Dư Tư Lượng đứng ở cửa, sửng sốt một chút khi nghe Bạc Tử Hành hỏi cậu muốn đi đâu, hậu tri hậu giác mới hiểu ý của hắn.

Hiện tại họ đã là chồng chồng, chồng chồng giống nhau đều ở cùng một chỗ.

Nhưng hai người bọn họ không phải thật...

“Đã diễn phải diễn cho trọn bộ.”

Bạc Tử Hành tựa hồ biết cậu đang nghĩ gì, cười cắt ngang ý nghĩ của cậu: “Chỉ là ở cùng nhau, không làm gì cả.”

Dư Tư Lượng hơi nhíu mày, ngữ khí có chút lạnh: "Anh còn muốn làm gì nữa?"

Bạc Tử Hành sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại Dư Tư Lượng đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay đầu hàng lấy lại trong sạch: “Ý tôi là, nếu chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, nếu em không thích trong nhà có nhiều người, có thể đến nhà tôi, nếu không muốn ở cùng nhau… tôi liền đưa em trở về.”

Vẻ mặt của Dư Tư Lượng dịu đi một chút.

Đúng là cậu không thích người ngoài tới nhà, cũng không có hứng thú với chỗ ở của người khác, nhưng có lẽ chuyện phát sinh hôm nay có chút không thể tưởng tượng, cậu do dự một chút, cuối cùng nói: “Về chỗ của anh đi.”

Bạc Tử Hành mỉm cười chào hỏi rồi đưa cậu lên xe.

Mới đầu Dư Tư Lượng còn có chút thất thần, ngồi ở ghế phụ, phát ngốc nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, cho đến khi thấy ô tô chạy ngang qua tiểu khu cậu ở mới hơi nhăn mày.

Nơi cậu ở cũng nằm trong khu thương mại, vị trí tốt hơn Vịnh Linh Lung, cơ sở vật chất đầy đủ hơn, đắt đỏ hơn, phụ cận trừ bỏ tiểu khu này, chỉ có một khu giàu có nổi tiếng, có thể ở lại không phú cũng quý, Bạc Tử Hành chắc chỉ đi ngang qua đi?

Người có thể ở lại, sẽ thiếu mấy trăm vạn kia sao?

Ý nghĩ của Dư Tư Lượng mới toát ra chiếc xe đã tiến vào khu phụ cận.

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu nhìn chiếc xe cuối cùng cũng lái vào một căn biệt thự, lại nhìn Bạc Tử Hành thuần thục đỗ xe dẫn cậu đi về phía nhà chính, rốt cuộc vẫn là không trụ nổi.

"Bạc Tử Hành." Dư Tư Lượng lộ ra một nụ cười hiền lành với người đi bên cạnh, "Anh tốt nhất nên nói cho tôi là anh chỉ đang làm việc ở chỗ này thôi."