Chương 4: Chúng ta đã lãnh chứng.

Cái cớ này kỳ thực rất vụng về, cho dù Bạc Tử Hành thật sự dám nhận, Dư Tư Lượng cũng sẽ không tin.

Cậu chỉ cần một cái cớ để xoa dịu một chút cú sốc mà cậu nhận lúc này mới không đến nỗi đem Bạc Tử Hành đánh chết.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại Bạc Tử Hành vô luận từ cách ăn mặc đến khí chất đều không giống người thường, đổi lại ngày thường cậu đã sớm phát hiện, nhưng hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đặc biệt là lúc ấy…

Nghĩ như vậy Dư Tư Lượng lại có chút chột dạ.

Việc này hình như…xảy ra là do cậu…

Sự tự tin của Dư Tư Lượng tức khắc yếu đi, răng nanh khẽ cắn môi, nhấp miệng nhìn Bạc Tử Hành.

Cậu cho rằng Bạc Tử Hành sẽ giải thích vài câu, nhưng Bạc Tử Hành lại nói: “Tôi chưa từng lừa gạt em.”

Dư Tư Lượng sửng sốt.

“Xe kia thật sự là tôi mượn.”

Bạc Tử Hành cười nói: “Rốt cuộc nhân vật chính của hôn lễ cũng là em, tôi không muốn quá rêu rao”

Dư Tư Lượng nghĩ đến chiếc xe hắn vừa mới lái kia, nếu đi đến hội trường hôn lễ, quả thực sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Về phần mặt khác…

Dư Tư Lượng hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Bạc Tử Hành quả thật không có nói ra tình huống thật sự.

Nói chính xác hơn, hắn vẫn luôn tránh nặng tìm nhẹ, thật sự không tránh khỏi lệch trọng tâm câu chuyện.

Quả thực không tính lừa cậu, nhưng Dư Tư Lượng vẫn cảm thấy khó chịu như bị lừa.

Cậu hơi nhăn mày: “Nếu anh không thiếu số tiền này…”

“Em liền đi tìm người khác?”

Bạc Tử Hành rũ mắt nhìn cậu: “Em xác định mình có thể tìm được người thích hợp hơn?”

Đôi mắt Bạc Tử Hành rất tối, tà dương phản chiếu như một cái ao sâu thẳm, không chút gợn sóng, bình tĩnh lại mang theo nguy hiểm không rõ, loại ôn hòa vừa rồi đối mặt với Dư Tư Lượng giống như chìm xuống đáy mắt, không còn nhìn thấy một chút bóng dáng.

Dư Tư Lượng lần đầu tiên gặp phải loại người này, đầu óc còn không kịp tự hỏi, thân thể đã theo bản năng lùi một chút.

Sau đó cậu liền nghe thấy Bạc Tử Hành cười nhẹ một tiếng, không phải khinh miệt hay vui sướиɠ, thậm chí không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là cười một tiếng.

“Không bằng chúng ta thử xem.”

Bạc Tử Hành nói : "Nói không chừng sẽ chơi rất vui.”

Dư Tư Lượng không trả lời mà chỉ cau mày nhìn hắn, nhìn qua có chút bướng bỉnh, giống như đang giận lẫy.

Bạc Tử Hành tiếp tục nói: “Sợ tôi tính kế em?”

“ Nên sợ chính là anh đi, Bạc tổng.”

Dư Tư Lượng hơi nhấp môi một chút, ngữ khí vẫn có chút kháng cự, hai chữ cuối cùng thậm chí mang theo chút giễu cợt lạnh lùng.

Họ Bạc cũng không phổ biến, lúc trước không biết tình huống của hắn, Dư Tư Lượng cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại đã biết, cậu cơ hồ liền xác định được thân phận của Bạc Tử Hành.

Bạc gia mấy đời làm thương nhân, từ vài thập kỷ trước đã tận dụng xu hướng đem sản nghiệp vốn không nhỏ không ngừng mở rộng, cho đến ngày nay tham gia vào vô số lĩnh vực, ở Nghi Thành, thậm chí trong nước đều tính là hào môn số một số hai.

Mà người thừa kế Bạc gia Bạc Tử Hành, nửa năm trước tiếp nhận công ty từ tay ba mình còn náo ra một trận lớn, Dư Tư Lượng lúc ấy cũng xem qua tin tức vài lần, chỉ là Bạc Tử Hành điệu thấp, cũng không cho người khác chụp ảnh hắn, bằng không Dư Tư Lượng khẳng định ánh mắt đầu tiên liền nhận ra.

So với thân phận cao quý của Bạc Tử Hành, cậu thực sự không tính là gì cả, nếu một trong hai người đang tính kế, ai cũng sẽ cảm thấy là Dư Tư Lượng.

“ Tôi không sợ.”

Bạc Tử Hành nói: “ Cho nên em đồng ý rồi?”

“ Không có.”

“ Lý do.”

“ Không có lý do gì cả.”

“ Nhưng chúng ta đã lãnh chứng.”

Bạc Tử Hành vỗ vỗ túi áo, nơi đó chứa giấy hôn thú hai người mới lấy, “ Ly hôn rất phiền toái.”

Dư Tư Lượng: “...”

“ Vào đi.”

Bạc Tử Hành không cùng cậu dây dưa vấn đề này, mở cửa dẫn Dư Tư Lượng vào nhà.

Nhà ở trang hoàng màu sắc ấm áp, trong không khí tràn ngập một mùi thơm nhẹ, giống như huân hương lại như là một loại cây nào đó.

Mà hấp dẫn ánh mắt Dư Tư Lượng nhất chính là một con chó lớn ở chân cầu thang.

Đó là một con Alaska trưởng thành với bộ lông óng ả, ngồi ở kia với vẻ mặt nghiêm túc, giống như một bức tượng đá hộ mệnh.

Cậu lùi lại nửa bước, giấu nửa người ra sau Bạc Tử Hành, hơi nhíu mày: “Anh nuôi chó à?”

“ Em sợ chó?”

Bạc Tử Hành rũ mắt nhìn cậu.

“ Còn ổn”.

Dư Tư Lượng nói: “ Con chó lớn như vậy rất nhiều người sẽ sợ không phải sao?”

“ Nó rất ngoan.”

Bạc Tử Hành vừa nói vừa vẫy tay với chú chó lớn, “ Trượt Tuyết, lại đây.”

Trên gương mặt nghiêm túc của chú Alaska lập tức hiện lên vẻ ngốc nghếch, nó lè lưỡi chạy tới, vui vẻ hớn hở cọ chân Bạc Tử Hành.

Bạc Tử Hành cúi xuống xoa đầu nó, sau đó nhìn Dư Tư Lượng phía sau: “ Muốn sờ nó không?”

Dư Tư Lượng giật giật ngón tay, do dự một chút nhưng không có vươn tay ra.

Thế nhưng Trượt Tuyết hiểu ý, cúi đầu hướng Dư Tư Lượng kêu hai tiếng, trông lấy lòng lại đáng yêu, cũng có chút ủy khuất cùng đáng thương.

Quả nhiên thú cưng giống chủ.

Dư Tư Lượng vươn tay xoa cái đầu lông xù xù một chút, xúc cảm mềm mại lập tức xua tan cảm giác khó chịu do bị lừa gạt trong lòng.

“ Thích thì có thể dẫn nó ra ngoài đi dạo.”

Bạc Tử Hành vừa nói vừa bước vào trong. “ Tầng hai có phòng dành cho khách, em có thể chọn phòng mình thích, buổi sáng dì sẽ mua đồ ăn tới đây, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, ngày thường ngoài hai chúng ta sẽ không có người ngoài, nếu có khách tới tôi sẽ nói cho em trước, chút nữa tôi sẽ đưa chìa khóa phòng và nhà cho em, thông tin liên lạc của dì cùng tài xế tôi sẽ gửi cho em qua điện thoại, có yêu cầu gì em có thể tự mình nói với họ.”

Nói xong hắn ngừng lại, hơi cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Không cần phiền phức như vậy.”

Dư Tư Lượng nói: “Tôi sẽ không ở lại đây.”

Bạc Tử Hành mỉm cười: “Sau khi kết hôn sẽ có một chút thay đổi, em coi như có thêm một chỗ ở.”

Tuy rằng Bạc Tử Hành vẫn luôn nói về việc kết hôn, nhưng ngữ khí của hắn lại thờ ơ đến mức như đang nói về thời tiết hôm nay. Cho nên Dư Tư Lượng thực sự không có cảm giác hai người là vợ chồng, chỉ đơn thuần cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Bạc Tử Hành giống như một người xa lạ mà lẽ ra cậu phải quen thuộc.

"Tốt nhất tôi nên trở về."

Dư Tư Lượng cụp mắt xuống, "Tôi... tôi, tôi chưa nói với người đại diện chuyện xảy ra hôm nay."

Cậu cho rằng Bạc Tử Hành sẽ từ chối, không ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý: “Tôi kêu tài xế đưa em về. Em ngồi một lát, tủ lạnh trong phòng bếp có nước, trong phòng khách có máy chơi game. "

Nói xong hắn vội vã đi lên lầu.

Dư Tư Lượng ngẩn ra vài giây mới hoàn hồn sau sự kinh ngạc vừa rồi, cứng ngắc quay người đi đến phòng khách ngồi xuống.

Quả thật có một máy chơi game trên tủ TV, bên cạnh còn có một dãy băng cassette được xếp ngay ngắn chỉnh tề cùng một vài món đồ trang trí nhỏ xinh đáng yêu, còn có bộ điều khiển chưa kịp cất đi được tiện tay đặt sang một bên, Dư Tư Lượng gần như có thể tưởng tượng bộ dáng Bạc Tử Hành chơi game ở đây.

Người thừa kế nhà họ Bạc rất nổi tiếng, nhưng có rất ít thông tin về hắn, người bên ngoài đều nói từ phong cách làm việc có thể nhìn ra hắn là người lạnh lùng, tính tình lại quái dị, Dư Tư Lượng thực sự không thể tưởng tượng khung cảnh trước mặt với nhân vật huyền thoại này.

Ít nhất trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Bạc Tử Hành cho cậu ấn tượng rất tốt, hắn có dung mạo đẹp đẽ, tính tình cũng rất tốt, quan trọng nhất là hắn rất có tính người so với Chu Nghiêm, có thể nói là treo Chu Nghiêm lên đánh.

Dư Tư Lượng không chạm vào máy chơi game mà chỉ ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên TV đến phát ngốc. Khi Bạc Tử Hành xuống lầu nhìn thấy cậu chính là dáng vẻ này, sống lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, dè dặt đến có chút ngoan ngoãn.

Bạc Tử Hành nhếch khóe miệng, đi tới trước mặt Dư Tư Lượng lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: "Tôi chỉ tìm thấy cái này thôi, tạm chấp nhận một chút."

Dư Tư Lượng nhìn móc khóa chú chó Alaska có phần ngốc nghếch, không từ chối: “Con chó rất đáng yêu.”

Nói xong cậu nhận lấy chùm chìa khóa kia.

Xúc cảm lạnh lẽo lưu lại trong lòng bàn tay cậu vài giây rồi nhanh chóng bị nhiệt độ của lòng bàn tay làm ấm lên một chút, giống như trái tim lẽ ra phải chết lặng và lạnh lẽo của cậu hôm nay.

"Tôi sẽ đưa chìa khóa dự phòng cho người đại diện của mình."

Dư Tư Lượng nhìn chìa khóa, đột nhiên nói: "Nếu anh muốn đến, hãy gọi cho tôi."

Đây là một loại chấp nhận trá hình.

Bạc Tử Hành nhướng mày nói:“Được”

“Tài xế đang đợi ở bên ngoài, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Dư Tư Lượng gật đầu, đứng dậy rời khỏi nơi cậu vừa đặt chân đến hôm nay.