Chương 2: Chồng chồng hợp pháp

Kỳ thật, trong nháy mắt sau khi nói ra câu đó Dư Tư Lượng đã hối hận. Sự trầm mặc của đối phương càng khẳng định cậu vừa làm một điều ngu ngốc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tai cậu đã nóng bừng, đang muốn nói chút gì đó để bình tĩnh lại, lại bị phản ứng của đối phương làm bối rối.

Đây là…đồng ý rồi?

Dư Tư Lượng chớp mắt, có chút khó tin liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay đối phương.

Bạc Tử Hành cũng nhìn qua nói: "Hơi nhỏ, đợi lãnh chứng sẽ mua cái mới."

Dư Tư Lượng ngạc nhiên, liền đi lãnh chứng?

Rõ ràng là cậu đề nghị, vì sao Bạc Tử Hành lại tích cực như vậy?

Sự chấn động trong lòng cậu lúc này không kém gì lúc Chu Nghiêm đào hôn, bối rối nắm chặt hai tay, bởi vì quá sốc, lời nói có chút lúng túng: “Anh… Anh thật sự đồng ý sao?"

Bạc Tử Hành gật đầu, cười nhẹ một chút: “Em sẽ không bạc đãi tôi chứ?”

Dư Tư Lượng nhìn Bạc Tử Hành với vẻ mặt phức tạp, lại nghĩ đến đám đông xem náo nhiệt phía sau cùng ánh mắt né tránh của Chu Nghiêm, do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: "Được, chúng ta đi lãnh chứng."

Cậu nhìn thoáng qua chiếc xe Bạc Tử Hành ngồi tới, trị giá trăm vạn, nếu đặt trước mặt đám người đó đại khái sẽ bị cười nhạo: "Nó là của anh?"

Bạc Tử Hành sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi mượn của người khác.”

Dư Tư Lượng nghe vậy nhẹ gật đầu: "Lên xe rồi nói?"

Bạc Tử Hành cũng gật đầu, nghiêng người làm động tác “ mời”, trước sự chứng kiến

của mọi người cùng nhau lên xe.

Bọn họ nói chuyện không lớn tiếng, những người xem náo nhiệt nghe không rõ, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ suy nghĩ một chút, một người đàn ông mỉm cười liếc nhìn Chu Nghiêm sắc mặt có chút khó coi, nói: “Nhìn xem, cậu ta ở bên ngoài không biết có bao nhiêu đàn ông, cái vòng đó có mấy người sạch sẽ? Còn không phải đưa tiền là có thể làm sao."

Chu Nghiêm mấp máy môi, tựa hồ muốn phản bác gì đó, nhưng trong đầu đều là cảnh tượng vừa rồi hai người đi cùng nhau, gã biết tất cả bạn bè của Dư Tư Lượng, gã chắc chắn trước đây chưa từng gặp người kia.

Vì sao Dư Tư Lượng lại giấu gã?

Thấy gã không phản bác, bạn bè Dư Tư Lượng cuối cùng không thể nhìn được nữa, mắng: "Chu Nghiêm, anh là đồ cặn bã! Trước đây tôi bị mù mới nghĩ anh là người tốt! Tiểu Lượng coi trọng anh thật là xui tám đời!"

Nói xong cô phỉ nhổ, cũng không đợi Chu Nghiêm phản ứng liền xách túi rời đi, thấy thế những người khác do dự một chút cũng đi theo.

Hiện trường chỉ còn những người mẹ Chu Nghiêm mang đến, nhìn biểu tình của gã, biết gã đã bị thuyết phục, lời nói càng trở nên khó nghe.

Mà bên trong xe lúc này Dư Tư Lượng đang cùng Bạc Tử Hành thương lượng chuyện tiếp theo .

Cậu đã suy nghĩ cẩn thận. Vì đã nói ra một vài lời, không bằng thuận nước đẩy thuyền.

"Tôi cho anh 500 vạn, sau này anh phải cùng tôi đi đến những nơi Chu Nghiêm xuất hiện, bình thường tôi sẽ không quấy rầy anh, nhưng khi có việc anh nhất định phải có mặt, nếu anh biểu hiện tốt, một năm sau ly hôn tôi sẽ cho anh một căn nhà khác ở Vịnh Linh Lung."

Bạc Tử Hành khẽ nhướng mày, Vịnh Linh Lung nằm trong khu thương mại Nghi Thành, căn nhỏ nhất có giá mấy trăm vạn, căn lớn hơn thậm chí có giá ngàn vạn.

“Em cam lòng sao.”

Ngữ khí Bạc Tử Hành có chút vi diệu: “Vì người đàn ông như vậy, đáng giá sao?”

"Đáng giá."

Dư Tư Lượng cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nhưng không phải vì hắn, là vì ..."

Cậu còn chưa nói xong, liền nghe thấy ngoài cửa sổ gõ hai lần, vài người bạn của cậu đang đứng cạnh xe nhìn vào.

Do dự một chút, cậu mới đem kính xe hạ xuống một khe, vươn ngón tay ra lắc nhẹ.

Mấy người thấy thế liền hiểu ý cậu, gõ nhẹ cửa sổ hai cái rồi rời đi.

Bị cắt ngang như vậy, cảm xúc vừa rồi của Dư Tư Lượng cũng tiêu tan, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Không liên quan gì đến anh đi?"

Bạc Tử Hoành lại như không nghe thấy, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Muốn hắn hối hận vì đã rời bỏ em?"

Dư Tư Lượng không trả lời, nhấp nhẹ môi, cứng ngắc mà chuyển chủ đề: "Chỉ cần nói anh có nguyện ý hay không."

“Nguyện ý.”

Bạc Tử Hành cười nhẹ một tiếng: “Nội dung công việc đơn giản, một năm có thể kiếm 500 vạn, quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống.”

Dư Tư Lượng ngẩn người: "Không suy nghĩ lại? Anh... thật sự thiếu tiền như vậy sao?"

Bạc Tử Hành cong khóe môi, không trả lời mà hỏi: “Tôi trở về lấy sổ hộ khẩu ?”

Dư Tư Lượng gật gật đầu: “Tôi sẽ chuẩn bị tốt hợp đồng.”

Cậu đưa tay ra nói: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Bạc Tử Hành nắm lấy tay cậu : “Tôi đưa em về?”

Dư Tư Lượng lắc đầu: "Hai giờ sau gặp nhau ở cửa cục dân chính."

Bạc Tử Hành đồng ý, Dư Tư Lượng lúc này mới xuống xe, vừa lúc gặp Chu Nghiêm đang chờ ở cửa.

"Tiểu Lượng."

Chu Nghiêm gọi cậu một tiếng: "Hắn là ai?"

Dư Tư Lượng thần sắc lãnh đạm liếc nhìn "nhóm người thân và bạn bè" phía sau gã, căng mặt nói : "Có liên quan gì đến anh sao?"

Giờ khắc này, Chu Nghiêm đột nhiên nhớ tới những đánh giá của fan truyền thông với Dư Tư Lượng.

Bọn họ nói Dư Tư Lượng lớn lên rất lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh. Cậu giống như một bông hoa nở trên tảng băng trôi, xa cách lại khó tiếp cận.

Nhưng trong ấn tượng của Chu Nghiêm, mặc dù nhìn Dư Tư Lượng có vẻ khó hòa hợp, thật ra trong xương cốt lại rất ôn nhu và ân cần.

Nhưng hiện tại, sự ôn nhu đó đã biến mất, chỉ còn lại sự xa cách cùng lạnh nhạt mà gã chưa từng thấy qua.

Gã còn muốn nói cái gì đó, Dư Tư Lượng không nghĩ muốn nghe nữa, quay người tùy tay ngăn cản chiếc xe liền rời đi.

Điện thoại trong túi cậu không ngừng rung lên, nhưng Dư Tư Lượng lúc này thực sự không muốn nói chuyện với ai, vô luận là mắng cậu hay an ủi cậu, nghe đều khó chịu.

Nhưng tài xế nghe thấy tiếng “ù ù” không ngừng, nhiệt tình nhắc nhở có người đang gọi cậu, Dư Tư Lượng nghe vậy chỉ cười, không trả lời.

Anh tài xế thấy tâm trạng cậu không tốt, liền hỏi cậu có chuyện gì, là cãi nhau với gia đình hay chia tay với bạn gái, khuyên cậu đừng quá thương tâm, còn hỏi cậu có muốn đổi bài hát không.

Dư Tư Lượng hoàn toàn không ứng phó được với loại nhiệt tình này, chỉ có thể xấu hổ mà nhếch môi lắc đầu từ chối, chờ xe dừng ở cổng tiểu khu, cậu gần như là bỏ chạy xuống.

Hôm nay là ngày mở lòng sao? Ra ngoài liền gặp phải hai người , một người so với một người càng nhiệt tình.

Chỗ ở của cậu kỳ thật cách nhà thờ không xa, nhưng có chút bừa bộn, lục lọi nửa ngày mới từ trong góc tủ quần áo lấy ra sổ hộ khẩu giấu kỹ, ngồi ở trên giường một bên tìm một bên gọi luật sư, nhờ bọn họ hỗ trợ xử lý hợp đồng. Sau khi cúp điện thoại lại không yên tâm mà tìm kiếm trên mạng những thứ cần chuẩn bị, xác định đều mang đủ mới ra cửa.

Quá trình làm giấy hôn thú cũng không rườm rà, từ khi chụp ảnh đến khi nhận được không đến một giờ.

Dư Tư Lượng đứng trước cửa cục dân chính nhìn cuốn sổ đỏ vẫn có chút hoảng hốt.

Việc mà trước đây cậu luôn muốn làm cùng Chu Nghiêm, việc mà cậu cảm thấy trang trọng lại thiêng liêng, lại làm với một người mà cậu quen biết chưa đến nửa ngày.

“Từ giờ trở đi, chúng ta chính là chồng chồng hợp pháp.”