Chương 23:

Xuân Thập im lặng một lúc, ngập ngừng an ủi: "Không sao, từ từ thôi, chỉ là vấn đề sớm muộn."

Ôn Cố dừng bước ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy nếu không được mãi, có phải chức vị trưởng thôn này phải nhường đi?"

Tối qua cô đã muốn hỏi câu này, chỉ là sau đó thực sự quá buồn ngủ nên quên mất.

"Cô tưởng trưởng thôn là củ cải trong vườn rau sao?" Xuân Thập chộp lấy giỏ, vác cuốc sải bước đi tới phía trước, ném lại một câu: "An tâm làm làng du lịch của cô, đừng suy nghĩ về trường tìm việc."

Ôn Cố cười lên, chạy đuổi theo: "Tôi biết rồi."

*

9 giờ 30 phút sáng, nhân viên công tác ở cục công thương và bộ phận phòng cháy chữa cháy tới thôn Ngô Đồng đúng giờ, bắt đầu khảo sát thực địa. Hai đơn vị mỗi bên phái hai nhân viên tới, ba nam một nữ đeo máy ảnh đi vào thôn, Ôn Cố đã sớm thay sang bộ quần áo sạch sẽ đợi ở trong thôn, nhìn thấy người tới lập tức lên đón: "Chào mọi người, tôi là trưởng thôn của nơi này, Ôn Cố, chào mừng tới làng du lịch Thần Thú khảo sát."

"Chào trưởng thôn, tôi là người phụ trách khảo sát lần này, Đỗ Lệ." Nhân viên nữ duy nhất trong bốn người cười nói: "Không ngờ trưởng thôn là một cô gái trẻ."

Sau khi đôi bên chào hỏi, lập tức đi vào chủ đề chính, Ôn Cố dắt họ tới khắp nơi trong thôn dạo, quan sát. Lúc đi ngang qua cổng thôn, một anh chàng đeo kính trong đó giơ máy ảnh lên chụp hình biển đèn, hỏi: "Tại sao lại lấy cái tên này? Có hàm nghĩa đặc biệt gì không?"

Ôn Cố giải thích: "Trong thôn có vài cư dân lấy biệt hiệu thần thú trong thần thoại cổ đại, tôi cảm thấy rất thú vị, bèn đặt cái tên này."

Anh chàng đeo kính gật đầu: "Các cụ vẫn rất trẻ trung."

Trong tiềm thức, anh ta cảm thấy thôn dân của thôn Ngô Đồng đều là người già, dù sao thì nơi này hẻo lánh như thế, nếu không phải vì lập nghiệp, người trẻ đâu có ở đây.

Ôn Cố cũng không nói gì nhiều, chỉ dẫn họ tiếp tục dạo khắp nơi.

Trên thực tế, lưu trình khảo sát rất đơn giản, chỉ cần đảm bảo an toàn, phương diện môi trường không có vấn đề, cơ bản có thể thông qua. Bốn nhân viên công tác quan sát suốt chặng đường, đều vô cùng hài lòng với cơ sở phòng hộ an toàn và môi trường sinh thái ở đây. Lúc dạo gần xong, bốn người chụm lại thảo luận một lúc, cuối cùng nhất trí đồng ý thông qua giấy phép kinh doanh của làng du lịch Thần Thú.

Đỗ Lệ trình một mã QR cho Ôn Cố quét: "Nhấn vào xác nhận là có thể trở thành giấy phép kinh doanh điện tử, nó sẽ buộc chặt thông tin thân phận của cô."

Lấy được giấy phép, Ôn Cố vô cùng vui, điều này có nghĩa ngày càng gần tới ngày khai trương làng du lịch. Cô nhiệt tình mời bốn nhân viên ở lại ăn cơm trưa rồi đi, họ khách sáo từ chối vài lần, kết quả vẫn không thể chống lại được sự nhiệt tình của cô, theo cô đến viện của Xuân Thập đợi cơm.

Ở trong viện, Xuân Thập vừa cắt hai giỏ cỏ lợn về, anh luôn nhớ nhung món lợn sữa quay, mỗi ngày đều vô cùng dụng tâm nuôi mấy con lợn rừng con ở sau viện, chỉ đợi nuôi mập chúng rồi ăn. Bên cạnh cỏ lợn có một cái giỏ nhỏ, bên trong là củ cải đỏ tươi và nấm hương dính bùn đất, trên đất còn buộc hai con gà rừng nhảy tưng tưng. Hai mắt Ôn Cố sáng lên, bảo Xuân Thập làm thịt hai con gà: "Vừa hay có khách, bữa trưa nấu chút đồ ngon."

Xuân Thập rất không vui, hiếm khi gặp được hai con gà rừng bắt về đổi khẩu vị, lại ló ra bốn người giành với mình. Thế nhưng người cầm thìa là anh cả, muốn ăn thoải mái, không thể không nghe lời anh cả.

Ánh mắt của anh lạnh lùng lướt qua người bốn vị khách không mời mà tới, nâng chân đá Bạch Trạch đang ngồi chồm hổm ở bên cạnh tự chơi cờ, chỉ vào cỏ lợn nói: "Em đi cho lợn ăn."

Bạch Trạch chần chừ nhìn bàn cờ, lại nhìn Xuân Thập, nhăn mặt ôm giỏ trúc ra hậu viện.

Xuân Thập lấy dao thái rau ra, lưu loát cắt cổ gà lấy máu, sau đó bỏ vào trong nước sôi trụng qua rồi bắt đầu nhổ lông, bỏ nội tạng, một chuỗi động tác vừa nhanh vừa dứt khoát. Mặt trời chiếu xuống, ánh sáng phản chiếu ở mặt dao thường chiếu lên mặt đám người Đỗ Lệ, khiến họ hoa mắt.

Trước đó, bốn người bị ánh mắt lạnh băng như thực chất của Xuân Thập lướt qua sau ót, tới bây giờ vẫn còn lạnh. Lúc này thấy dáng vẻ hung ác này của anh, an tĩnh co quắp ở một bên không dám thở mạnh, thậm chí ngay cả dũng khí tung cửa chạy cũng không có, chỉ dám thầm lẩm bẩm trong lòng, chàng trai này đẹp trai như vậy, sau ánh mắt lại đáng sợ như thế.

Ôn Cố không phát giác được sự dị thường của họ, chuyển bàn ghế ra mời họ ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, quay người xách giỏ nhỏ đi vào bếp nấu nướng.