Chương 22:

Khóe miệng cong lên của Xuân Thập lập tức quay về trạng thái cũ, đen mặt xoay người tiếp tục lên núi: "Người như cô, rốt cuộc tại sao lại trở thành chủ nhân núi Ngô Đồng, nó nhìn trúng cô ở điểm nào?"

"Tôi cũng muốn biết." Ôn Cố đi theo, tự hỏi tự trả lời: "Có lẽ là vì tôi nấu ăn ngon."

Xuân Thập hơi khựng bước, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cũng chỉ có chút sở trường này thôi."

Hai người nói chuyện câu được câu không, chẳng bao lâu đã leo tới một mảnh đất trống bằng phẳng giữa lưng núi.

"Ở đây có góc nhìn tốt nhất, linh khí cũng đậm đặc, nào, cô thử nữa xem." Xuân Thập chỉ cái bục hình tròn ở giữa đất trống, ra hiệu cô đứng lên.

Ôn Cố đứng trên bục, chậm rãi lọc rỗng đầu óc, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ánh trăng, dùng trái tim lĩnh hội trong không khí có gì khác biệt.

Chớp mắt ba mươi phút trôi qua, cô vẫn không lĩnh hội được gì, ngược lại gió đêm trên núi có hơi lạnh, khiến cô hắt xì hai cái. Cô khoanh tay sờ sờ: "Hay là tối nay tới đây thôi, ngày mai tôi mặc nhiều một chút rồi tiếp tục."

Làng du lịch Thần Thú vẫn chưa bố trí xong, lúc này nếu bị cảm lạnh sẽ lỡ chuyện.

Xuân Thập xoa cằm trầm tư, không quan tâm tới cô: "Tại sao không có phản ứng..."

Ôn Cố nhảy xuống bục, tự giễu nói: "Đại khái là do tư chất của tôi bình thường, không thể có lúc núi nhìn nhầm sao."

Xuân Thập nhíu mày lắc đầu không nói gì, xoay người sải bước đi xuống núi, cô ngẩn ra, lập tức đi theo.

Về tới viện, năm người dưới tường viện đã sớm quay lại đợi, ai nấy cũng tỏ vẻ ngưng trọng, hai người họ vừa vào cửa, họ đã kéo Xuân Thập sang, cũng không biết nói cái gì, đều mặt ủ mày cau. Nếp nhăn trên gương mặt khắc khổ của Kỳ Lân thực sự có thể kẹp chết con ruồi.

Ôn Cố trực giác cho rằng nhất định chủ đề nói chuyện của họ liên quan tới mình, cô nghĩ ngợi, đi thẳng lên hỏi: "Mọi người đang thảo luận vấn đề tôi tu hành sao?"

Đế Giang nhìn Xuân Thập, gật đầu nói: "Phải, chúng ta đã thương lượng một chút, có lẽ là phương thức tu hành của Tiểu Thập không phù hợp với trưởng thôn, sau này đổi sang tôi dạy trưởng thôn."

Ôn Cố thầm nghĩ đây quả thật là hoàng đế không vội thái giám đã xoắn suýt, bản thân cô đã chuẩn bị tác chiến lâu dài rồi, ngược lại họ lại thấp thỏm không yên...Có lẽ họ đều là thiên tài tốc thành trong nửa tiếng, không thể hiểu năng lực của người bình thường.

Cô xua tay từ chối: "Không cần đâu, tôi cảm thấy tối nay như vậy rất tốt, từ từ rồi sẽ có tiến triển."

Đế Giang ôn hòa nói: "Thử thêm nhiều cách khác nhau, đề phòng lãng phí thời gian, thời gian của trưởng thôn quý giá biết bao, làng du lịch còn cần cô sắp xếp."

Ôn Cố thấy thái độ của anh ấy kiên định, thời gian cũng còn sớm, bèn gật đầu đáp: "Được thôi, vậy thử tiếp."

Trong bốn tiếng tiếp theo, năm thôn dân lần lượt lên sân chỉ đạo, cống hiến ra phương thức tu hành của riêng mình, không hề che giấu. Mặc tưởng, đốt lửa, nghe gió gì đó...Sau khi thử hết các chiêu thức một lượt, Ôn Cố vẫn không thể cảm nhận được linh khí trời đất. Cô buồn ngủ ngáp một cái: "Còn có kiểu khác không? Nếu không có thì tôi về ngủ đây."

Các thôn dân nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.

Phu Gia vén mái tóc dài trắng như tuyết xinh đẹp xuống, ngồi lên cái ghế nhỏ uống ly nước: "Xuân Thập, liệu cậu có làm sai không?"

Xuân Thập nói: "Không thể nào."

Kỳ Lân cũng lắc đầu nói: "Tuyệt đối không sai."

Trong viện lần nữa rơi vào trầm mặc. Ôn Cố nhìn họ, xoay người về căn viện cách vách: "Ngày mai còn một đống chuyện phải làm, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

*

Sáng sớm ngày hôm sau, thôn Ngô Đồng bỗng náo nhiệt lên.

Chiều hôm qua, Ôn Cố lắp loa nhỏ trên cổng viện của mình, lúc này trong loa đang phát bài hát thiếu nhi thức dậy, tiếng hát truyền đi rất xa, cả thôn đều có thể nghe được.

"Cô phát cái gì vậy, khó nghe chết được." Xuân Thập ngồi trên bờ tường, chân dài đung đưa.

Ôn Cố cất hạt giống rau cải siêu cấp vào trong giỏ, đội mũ rơm mang ủng, xách giỏ và cuốc ra ngoài: "Tạo nhiệt một chút, nghe sẽ vô cùng phấn chấn."

Cô đi được vài bước lại xoay người đi lại: "Phải rồi, hôm nay có người ở cục công thương và bộ phận phòng cháy chữa cháy tới khảo sát thực địa, nếu kiểm tra không thông qua, giấy phép kinh doanh sẽ không được phê duyệt. Chốc nữa anh nhắc nhở người khác, biểu hiện bình thường một chút."

Xuân Thập bật xuống bờ tường cầm cây cuốc đi theo sau cô, tiện tay bẻ cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, hoàn toàn không quan tâm: "Họ đều là người kỳ cựu, không cần nhắc nhở."

Dáng người của cô không cao, chỉ có hơn một mét sáu, thấp hơn anh gần 30cm, bước đi cũng nhỏ hơn rất nhiều, anh bước bước nhỏ chậm rãi đi bên cạnh, dư quang khóe mắt vẫn luôn lưu ý tới cô: "Thập Nhất, buổi sáng thức dậy cảm thấy thế nào, có cảm nhận được linh khí không?"

Ôn Cố lắc đầu: "Không có."